Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 759: Tôi mẹ nó sắp bùng nổ rồi (2)

Tôi mẹ nó sắp bùng nổ rồi (2)

Còn về việc anh ta la hét khiến thất khiếu của người khác muốn chảy máu, Lâm Phàm đã quăng ra sau đầu từ lâu rồi.

Tộc Lão Ngô Tộc thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, truyền âm cho Mặc Võ.

“Đây là cường giả của hành tinh này, có sức mạnh rất kinh khủng, nhưng con người lại rất tốt, rất nghiêm túc. Đây là hai người bạn tốt của cậu ta, chỉ cần cậu xin lỗi thì sẽ không có việc gì nữa.”

Tộc Lão là vì muốn tốt cho Mặc Võ, cũng là muốn tốt cho con người ở hành tinh này.

Mặc tộc là gia tộc lớn, có rất nhiều cao thủ.

Tộc Lão không biết rốt cuộc thực lực của Lâm Phàm mạnh đến mức nào, có lẽ mạnh hơn đa số các cường giả, nhưng so với tộc một thì chắc chắn không bằng.

Nói với Lâm Phàm thì thôi đi, với sự hiểu biết của ông ta, đây chắc chắn là chuyện không thể nào.

Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài.

Nhưng trong thời gian này, Tộc Lão cũng xem như đã nhìn ra hai người một già một trẻ này rất quan trọng với Lâm Phàm, có lẽ là nghịch lân trong truyền thuyết.

Từ từ.

Tộc Lão tộc Ngô phát hiện ra ánh mắt Mặc Võ đang nhìn mình, thấy hơi kỳ lạ, dường như đang mỉa mai.

Không hay rồi…

Đây là suy nghĩ của ông ta.

Nghĩ kỹ lại, cuối cùng ông ta cũng phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.

Lúc nãy ông ta nói Lâm Phàm là con người ở đây, đã trực tiếp tiết lộ thân phận của anh rồi. Từ trước đến giờ, cường giả tộc Tinh Không đều không để người không thuộc tộc lớn vào mắt. Cho dù là thực lực của đối phương mạnh hơn nữa thì sao chứ, nội tình bên trong tộc lớn không thể là thứ mà con người có thể tưởng tượng được.

Tộc Lão Ngô tộc mau chóng truyền âm nói: “Không thể xảy ra xung đột, nếu không sẽ gây ra tai hoạ, người này chắc chắn không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.”

Ông ta hy vọng Mặc Võ có thể hiểu ra việc này.

Nhưng đáng tiếc, đối phương rõ ràng là không hiểu.

Xem thường ai đấy.

Mặc Võ tôi là đại năng của tộc lớn, có địa vị cao quý, cho dù sức mạnh không phải là đối thủ của đối phương thì sao chứ, sau lưng anh ta là cả một Mặc tộc, là tộc Tinh Không cao nhất.

Anh ta không tin đối phương dám chống lại cả Mặc tộc.

Đây là sự tự tin của Mặc Võ.

Cũng là nguyên nhân anh ta không hề sợ hãi.

Nếu Lâm Phàm dám làm anh ta bị thương, kết quả rất đơn giản, đó là chuẩn bị tinh thần bị Mặc tộc đè bẹp đi.

Lúc này.

Lâm Phàm hỏi Mặc Võ bắt nạt bạn anh có phải rất buồn cười không.

Theo lý mà nói…

Khi biết rõ mình không thể chống lại thực lực của Lâm Phàm, anh ta chắc chắn sẽ thừa nhận sai lầm của mình, loại bỏ tất cả mâu thuẫn.

Nhưng bây giờ… Mặc Võ đã biết rõ xuất thân của đối phương, đã không để Lâm Phàm vào mắt từ lâu rồi.

“Anh có biết hành động của anh sẽ mang đến rắc rối không thể nào tưởng tượng cho anh và cả những người bên cạnh anh không?” Mặc Võ chắp tay sau lưng, sự ngang tàng lại tỏa ra lần nữa, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm.

Trong lòng Tộc Lão kêu lên không hay rồi.

Mặc Võ biết rõ thân phận của Lâm Phàm, cho dù thực lực của đối phương rất mạnh, anh ta cũng không hề lo sợ, chỉ là kết quả sau đó thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

Có lẽ sẽ xảy ra việc rất đáng sợ.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Lâm Phàm nói, sau đó nhìn về phía ông Trương và Tiểu Bảo: “Các người có biết ý của anh ta là gì không?”

Tiểu Bảo nói: “Tôi biết, anh ta nói muốn giết tôi.”

Ừm…

Lời này vừa nói ra.

Lâm Phàm nhìn về phía Mặc Võ, ánh mắt vô cùng ác liệt. Mặc Võ đối diện với ánh mắt thế này, đột nhiên giống như bị vũ khí sắc bén nhất khoá lại, tim lập tức đập mạnh, máu chảy càng nhanh hơn.

Đối với anh ta, cảm giác đó thật sự rất đáng sợ.

“Anh muốn giết bạn tôi?” Lâm Phàm hỏi.

Mặc Võ nghe thấy, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi mẹ nó nói muốn giết bạn anh lúc nào.

Cho dù vu oan hãm hại cũng không thể quá đáng như vậy.

Tộc Lão và Ngô Thắng bất lực. Sự việc đang phát triển quá mức tưởng tượng của bọn họ, đã bắt đầu phát triển theo hướng không thể khống chế rồi.

“Anh đang nói gì?” Mặc Võ tức giận nói.

Lâm Phàm nói: “Tôi không nói gì, chỉ là hỏi anh, có phải anh muốn giết bạn tôi không? Nếu anh muốn giết bạn tôi thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Tôi đâu có muốn giết bạn anh.” Mặc Võ nói.

Lâm Phàm nói: “Vậy anh hãy xin lỗi bạn tôi đi.”

Lại im lặng.

Mắt Mặc Võ trừng đến tròn vo.

Bây giờ anh ta mới phát hiện, không phải anh ta làm càn làm bậy, mà là đối phương đang làm càn làm bậy.

Độc Nhãn Nam cười khổ.

Ông ta rất bội phục Mặc Võ đột nhiên xuất hiện này, thế mà lại nói chuyện với bệnh nhân tâm thần từ nãy đến giờ, Mặc dù trong lúc nói việc có xuất hiện chút vấn đề, nhưng những vấn đề nhỏ này đều có thể bỏ qua.

Mặc Võ suy nghĩ một lúc, biết với thực lực hiện tại của anh ta thì không phải là đối thủ của Lâm Phàm, tiếp tục cũng chưa chắc sẽ chiếm lợi thế. Cảm giác mà đối phương cho anh ta chính là thực lực của tôi rất lợi hại, không sợ ai cả, còn về việc anh thuộc tộc nào thì không liên quan gì đến tôi, dù sao bây giờ tôi có thể đè anh ra đánh.

Rõ ràng là kiểu tôi rất mạnh, tôi rất ngang tàn.

“Chúng ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận