Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 494: Tôi có mạnh không? Rất săn chắc (2)

Sau đó lại nhìn qua đám vệ sĩ bên cạnh nói: "Tất cả đều hô cố lên cho tôi."

Đám vệ sĩ đã sợ đến mất bình tĩnh từ lâu rồi, nghe thấy lời của cậu chủ lại răm rắp tuân theo.

"Lâm Phàm, cố lên."

"Lâm Phàm, cố lên."

Theo lý thuyết thì Tà Vật Công Kê là vui nhất, nhưng hiện tại nó lại chẳng hào hứng tý nào. Nó có thể nói với bất kỳ kẻ nào rằng chính anh hùng Tà Vật là tao đã lừa loài người tới.

Nhưng nó cảm thấy nếu như Lâm Phàm thua thì nó cũng cách cái chết không còn xa nữa.

Tên gọi kẻ phản bội đều bị những con Tà Vật đáng hờn kia lan truyền ra rồi, muốn giải thích rõ ràng cũng không dễ dàng như vậy được.

Thật khó chịu.

Rốt cuộc thì mình nên làm sao đây.

"Loài người, thực lực của mày mạnh lắm, quả thật đã tạo ấn tượng lớn đối với tao. Nhưng mà thực lực của mày vẻn vẹn chỉ là vô địch ở trong loài người mà thôi, đối với tao mà nói thì mày còn kém một chút."

Si đứng trong đống đổ nát khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mặt. Một luồng gió mát thổi tới, nhưng lúc tới bên cạnh nó thì đột nhiên ngừng lại. Có thể đến cả gió cũng không dám thổi vào nó một chút.

Ba con Tà Vật đứng ở hố sâu biên giới vẫn không có nhúc nhích, chỉ lẳng lặng quan sát.

Loài người tới chỗ này quyết đấu một trận sống còn cùng với tụi nó.

Cũng không phải là chuyện gì kì lạ nữa.

Đã từng trải nghiệm qua cả rồi.

Mà lần này loài người tới thật sự quá ít, người đứng ra được cũng vẻn vẹn chỉ có một, đám loài người còn lại chỉ cần một hơi thôi đã có thể thổi chết rồi.

"Hửm?"

Nhưng vào lúc này.

Chuyện khiến Si thấy kinh ngạc đã xảy ra.

Một luồng hơi thở của loài người tràn ngập trên không trung.

Ánh mắt của nó khóa chặt về phía Lâm Phàm đang nằm trên đất ở phía xa kia, luồng hơi thở này là phát ra từ trên người của anh.

"Mày thật lợi hại."

Lâm Phàm đứng thẳng người lên, luồng hơi thở quái lạ kia là phát ra từ trên người của anh. Ngay sau đó, xung quanh anh tỏa ra một nguồn sức mạnh mà dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Nguồn sức mạnh tràn ra từ phía hai chân của anh hóa thành con rồng đen quấn quanh cơ thể của Lâm Phàm, đầu rồng lơ lửng trên đầu của anh gầm lên về phía của Si.

Si chau mày, cảm nhận được một loại ý chí từ trên người của đối phương.

Máu trong người của Lâm Phàm đang sục sôi.

Chưa bao giờ mà ý chí chiến đấu của anh lại căng tràn tới vậy.

Những đối thủ đã từng gặp đều rất dễ dàng đối phó, chỉ cần ba cú đấm hai cú đá cũng đã hoàn toàn hạ gục được đối phương. Mà bây giờ Si xuất hiện đã khiến anh cảm thấy, cuối cùng cũng có một trận chiến mà mình có thể bộc lộ được hết thực lực của bản thân rồi.

Si im lặng một lúc rồi nói: "Mày vẫn ổn?"

Lâm Phàm đáp: "Vừa rồi chỉ là khởi động cho nóng người, trạng thái bây giờ đã đủ nóng rồi. Tiếp theo đây, tao phải nghiêm túc rồi."

Vừa dứt lời.

Trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, dọc đường di chuyển của anh lại kéo theo một con rồng đen, thị giác chấn động kịch liệt, còn hung hãn hơn so với khi nãy.

Đại sư Vĩnh Tín nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: "Lợi hại, thật sự là lợi hại. Trận chiến lần này, chúng ta có ba mươi phần trăm cơ hội có thể sống sót mà trở về."

Tâm trạng của mọi người lập tức chấn động mạnh.

Tốt.

Uỳnh uỳnh!

Rồng đen dừng lại, Lâm Phàm tung ra hai quyền đánh vào trên người của Si khiến nó trực tiếp bị đánh văng ra xa với tốc độ cực nhanh, cực gắt, cực hung. So với tình huống trước đó đã hình thành hai loại tột cùng.

"Năm mươi phần trăm cơ hội sống sót." Đại sư Vĩnh Tín hưng phấn nói.

Mọi người xung quanh nghe thế lập tức vô cùng vui mừng: "Tốt."

Nếu như có Độc Nhãn Nam ở đây, ông ta nhất định sẽ liếc mắt nhìn đám người này rồi nói con mẹ nó mấy người là đang tấu hài đó hả.

Thời khắc nghiêm túc như thế này.

Không giúp được thì thôi đi.

Lại còn ở đó tính tỷ lệ sống sót, có thể nào biết ngại một chút đi được không? Sống tới từng tuổi này rồi lại còn cần tới một tên nhóc con liều mạng vì mấy người, thật sự là nhục quá nhục.

Ở phương xa.

Si quỳ hai gối xuống đất, một tay đỡ trên đất nôn ra một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong cổ họng nó phun ra ngoài, nhuộm đỏ mặt đất.

"Làm sao có thể."

Hai mắt của nó trừng to giống như vô cùng quái lạ vậy. Vừa nãy nhìn thấy rất chân thực, cũng thấy rất rõ bóng dáng của đối phương. Thế nhưng ý chí tỏa ra trên người của đối phương lại giống như có chứa một loại uy thế kinh người nào đó khiến nó không thể nào chống cự được.

Dần dần.

Biểu cảm của Si từ kinh ngạc chuyển thành điên cuồng, trực tiếp cười to.

"Ha ha ha ha, hay, thật sự là thoải mái. Đã rất lâu rồi không gặp được tên loài người nào giống như mày, mày quả thật đủ mạnh, làm lại."

Xoẹt!

Chỉ trong chớp mắt, Si đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm. Nó gầm một tiếng, hung hăng chèn ép về phía Lâm Phàm.

Sức mạnh nổ tung.

Cho dù còn chưa trúng vào người, nhưng sức mạnh kiểu chèn ép như thế này đã nghiền mặt đất cũng bắt đầu nứt toạc ra.

Uỳnh!

Một cú đấm được tung ra, mạnh mẽ đánh vào trên mặt của Lâm Phàm làm dấy lên một luồng sóng khí màu trắng. Sức mạnh được khuếch tán ra bao trùm lấy xung quanh, trực tiếp hình thành một vùng chiến đấu rõ rệt.

"Mẹ kiếp, cả đời tu hành của lão nạp đi đâu mất rồi?"

Đại sư Vĩnh Tín trợn mắt, há hốc mồm.

Sau đó nhớ tới Phật có thật, ông ta lập tức mở miệng niệm Phật chú. Lão nạp lại theo thói quen mà phun lời thô tục, kính xin Phật tổ đừng trách, lão nạp mãi mãi vẫn là đệ tử chân thành nhất của cửa Phật.

Những lời ông ta nói đều là thật.

Hoàn toàn không có giờ trò bịp bợm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận