Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 726: Cùng uống chút rượu đi, tôi có thể mời ông ăn cơm

Cùng uống chút rượu đi, tôi có thể mời ông ăn cơm

Lâm Phàm không ngờ ra ngoài tìm cường giả cọ xát lại gặp phải người cọ xát tốt như vậy. Cuối cùng anh cũng tin những tình tiết trong phim mà anh đã xem rồi, có những người cọ xát rất có khí phách.

Mặc dù anh cảm thấy đối phương nói chuyện khiến người khác hơi khó chịu, nhưng anh chỉ cho rằng đây là tính cách của đối phương mà thôi. Bất kỳ cường giả nào cũng đều rất cá tính, nên anh phải bao dung, chứ không phải mình cho rằng không tốt thì cho rằng người khác không tốt.

“Cảm ơn, ông thật sự là một đối thủ không tệ.” Lâm Phàm nói.

Trịnh Đồ khinh thường nói: “Cậu vẫn chưa có tư cách trở thành đối thủ của tôi.”

Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Tôi sẽ xem xét một cách nghiêm túc, cố gắng trở thành đối thủ mà ông công nhận.”

Cao thủ đúng là cao thủ.

Mình phải cố gắng mới được.

Không thể khiến đối phương thất vọng được.

Bạch Giao bị nhốt cảm thấy Lâm Phàm hơi có vấn đề.

Không phải là vì người có vấn đề.

Mà là đầu óc chắc chắn có vấn đề.

Đối phương không tồi?

Ngươi cho đến bây giờ đều không thấy rõ được chân tướng của sự thật.

Từ trước tơi giờ người ta đều không coi trọng ngươi, cho ngươi uống rượu chỉ là chuẩn bị tiễn ngươi lên đường mà thôi.

Thật là ngu xuẩn.

Một lúc sau.

Trước mặt Lâm Phàm chất đầy mấy vỏ chai rượu.

“Không tồi, uống tốt lắm, nếu như không phải là cậu không đủ tư cách thì tôi đã nhận người là dân bản địa rồi.” Trịnh Đồ rất tự đắc, ánh mắt rất độc đoán, còn có khinh thường. Ngay từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trong lòng ông ta Lâm Phàm là kẻ yếu không có bất kỳ địa vị nào.

Lời nói của đối phương thật chọc tức người ta mà.

Thật là khó chịu mà.

Nhưng anh không tức giận chút nào, chỉ là đang nghĩ, tính tình đối phương không tồi, tính cách như vậy thực ra cũng có thể hiểu được.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Thật ra tôi vẫn có thể uống được nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, uống quá nhiều rượu của ông thật sự hơi xấu hổ.”

Lúc nói đến đây.

Dáng vẻ anh thật sự giống như xấu hổ vậy.

Không thể không nói, lời nói cử chỉ của anh đã hoàn toàn khiến bầu không khí vốn đã trầm mặc lại có thêm chút dọa người.

Trịnh Đồ hít sâu một hơi.

Không muốn nhiều lời.

Với phương thức đặc biệt như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của ông ta?

Hừ!

Nghĩ quá nhiều.

“Trước khi cọ xát, tôi vẫn chưa biết tên của ông, tôi hy vọng có thể biết tên của đối thủ mà tôi coi trọng.” Lâm Phàm nói.

Trịnh Đồ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lâm Phàm, cũng không trả lời.

Ánh mắt lạnh lùng khiến Lâm Phàm hiểu lầm.

Trong lòng nghĩ, đợi lát nữa nhất định phải thể hiện thật tốt mới được, đối phương đã xem thường anh như thế, chính là bởi vì anh chưa thi triển ra sức mạnh thực sự, cho nên mới khiến đối phương mới không đủ coi trọng anh.

Anh không bởi vì bị đối phương khinh thường mà tức giận.

Lâm Phàm hai chắp hai tay lại: “Tôi Lâm Phàm, xin chỉ giáo.”

“Mời!”

Nói xong, năm ngón tay khép tay, một tay đưa ra, chờ đối phương ra tay.

Trịnh Đồ lạnh nhạt đối mặt, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lập tức lại xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, xẹt qua hai chân, uy lực kinh người, trận gió khủng khiếp xé rách thân thể Lâm Phàm.

Nếu người bình thường đối mặt với một cú đá này chắc chắn sẽ bị xe rách thành từng mảnh.

“Sức mạnh thật đáng sợ, ông mới là cường giả thực sự.” Lâm Phàm tán dương, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, từ trước tới giờ chưa bao giờ có vẻ kinh hãi như vậy, mà bây giờ...anh là dùng vẻ mặt này nhìn Trịnh Đồ.

Lâm Phàm giơ tay lên nhẹ nhàng chặn cú đánh của đối phương.

Dùng động tác đơn giản nhất để chặn lại chiêu thức hung ác nhất.

Những lời nói ra thì rõ ràng là tỏ ra rất đáng sợ, nhưng kết quả là...chơi tôi à.

“Hừ?”

Sắc mặt Trịnh Đồ kinh hãi, nhưng không chút hoảng hốt, xoay người đánh một quyền vào ngực của Lâm Phàm, uy lực của cú đấm này rất lớn, nếu bị đánh trúng thân thể có thể trực tiếp bị đấm thành một lỗ máu.

“Mạnh như vậy, một quyền của ông là cú đánh mạnh nhất mà tôi từng gặp đấy nhưng mà so với Yêu Chủ vẫn kém hơn một chút.”

Lâm Phàm nhớ đến Yêu Chủ mà anh từng gặp phải trong giấc mơ, tên kia cũng rất mạnh, thế nhưng khí tức gian ác rất nồng đậm, anh không thích loại khí tức như vậy chút nào, thậm chí ngay cả trở thành đối thủ đáng gờm của anh cũng không có tư cách.

“Cậu đang nói nhảm gì đấy.” Trịnh Đồ tức giận quát lên, rõ ràng việc Lâm Phàm nhiều lần lải nhải đã hoàn toàn chọc tức ông ta.

Rốt cuộc cảnh giới của đối phương là gì.

Trên Tam Diệu Cảnh sao?

Quy Nhất?

Thánh Nhân?

Đáng chết!

Mặc kệ là cảnh giới gì, Trịnh Đồ đều phải trấn áp tên này.

“Tôi không có nói lời vô nghĩa, chỉ là thật sự khen ngợi ông thôi mà.” Lâm Phàm rất vô tội nói, cảm thấy đối phương dường như có ý kiến gì với mình, không khỏi tự kiểm điểm lại bản thân, có phải anh khiến người ta rất chán ghét không?

Hẳn là không phải rồi.

Ông Trương thích chơi cùng anh, Tiểu Bảo cũng thích, mọi người cũng thích, nếu như có nhiều người không thích chơi với anh thì đó là vấn đề của anh rồi, nhưng bây giờ chỉ có một mình ông ta là không thích anh, có thể nói rõ là ông ta có vấn đề, mà không phải là anh.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này.

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là vấn đề của anh là tốt rồi.

“Tiếp chiêu đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận