Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 537: Lùm xùm sau đó (2)

Anh ta gào khóc, kêu to. Sau đó thừa lúc mọi người đều đang ở trong trạng thái chết lặng, anh ta giấu tượng thần vào trong lòng, ảo não chạy mất.

Đối với anh ta mà nói, đây là chuyện không thể.

Thần sao có thể thất bại.

Cái tên được Hải Thần chữa khỏi đôi chân đã sớm khiêng xe lăn chạy mất dép rồi.

Những người dân cùng tín ngưỡng Hải Thần với anh ta trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt.

“Người cầm đầu đi đâu mất rồi?”

Với họ mà nói, Hải Thần là tín ngưỡng trong lòng họ. Bây giờ người cầm đầu đã biến mất không thấy, việc này vẫn có chút ảnh hưởng lớn đến họ.

Người dân vây xem nói: “Người cầm đầu sớm đã chạy rồi.”

“Thần của các người đã bị cường giả mạnh nhất thành phố Duyên Hải chúng tôi đánh bại rồi, quá bẽ mất.”

“Đúng vậy, tôi còn nghĩ là vị thần này phải hung mãnh lắm chứ, thì ra lại cùi đến vậy.”

“Cũng may tôi vẫn nghĩ vị thần này không đáng tin, nên không tin tưởng. Không nghĩ đến vẫn có nhiều người tin tưởng như vậy. Thật là không dám tưởng tượng.”

Người dân bàn tán.

Những người dân chuẩn bị tín ngưỡng Hải Thần, đi diễu hành theo đối phương, lúc này cũng lộ vẻ xấu hổ. Nói thật, tình huống hiện tại, họ giống như là bị người khác xem như khỉ mà đùa giỡn.

Dân mạng nước Thái Dương đã ngồi không được nữa.

Bọn họ xem trực tiếp, thấy một cường giả của Long Quốc đánh đập Hải Thần. Với bọn họ mà nói, đó chính là một sự đả kích cực lớn. Bọn họ tự nhận là mình có biểu hiện xuất sắc trên phương diện chống lại Tà Vật.

Công nhận là quốc gia hiểu biết về Tà Vật nhất trên thế giới.

Mà mục đích ban đầu của lần phát sóng trực tiếp này rất đơn giản. Chính là Hải Thần muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy thần uy của ông ta. Nhưng rất đáng tiếc, lần này giống như là để chuẩn bị cho Lâm Phàm vậy.

Trực tiếp làm cho Lâm Phàm đánh một trận xưng thần.

Chỗ bãi cát.

“Anh rất mạnh đúng không.” Lâm Phàm nhấc cánh tay lên, bày ra cơ bắp. Về Mộ Thanh, anh biết đó chính là vợ anh, nhưng hình như đối phương một mực không muốn thừa nhận. Anh nghĩ đến một việc rất kỳ quái.

Chính là mỗi lần ở cùng Mộ Thanh vào buổi tối, chỉ có hai người bọn họ, Mộ Thanh khỏa thân. Lúc cảm xúc thăng hoa… cô ấy luôn kêu lên.

Chồng ơi… chồng.

Mà lúc đó Lâm Phàm rất mệt, chỉ muốn ngủ.

Vẫn luôn không xem chuyện này là gì.

Hiện tại, anh nghĩ lại, có thể là vì chưa có chuyện như vậy xảy ra, chưa mở ra hình thức đặc biệt, dẫn đến việc vợ không dám nhận mình.

Rất có khả năng này.

Nhóc mập ôm đùi Lâm Phàm nói: “Bố, thật là mạnh.”

Bé mập ôm đùi Lâm Phàm nói: “Anh đẹp trai, tuyệt nhất.”

Những bạn nhỏ khác nhìn Lâm Phàm với cặp mắt tỏa sáng sự ngưỡng mộ.

Cũng giống như chúng ta lúc còn nhỏ nhìn thấy Tôn Ngộ Không, Đấu Chiến Thắng Phật thật mạnh mẽ.

Lâm Phàm gãi đầu, các bạn nhỏ kỳ quái, chú cũng không phải bố của các cháu, vì sao đều gọi như vậy chứ.

Tôn Hiểu cẩn thận đến bên cạnh Mộ Thanh, nói: “Chị Mộ, tôi là fan của chị, tôi có thể chụp chung với chị không?”

“Không thể.” Mộ Thanh trả lời rất dứt khoát.

Tôn Hiểu cúi đầu, rất thất vọng. Con đường ra vẻ của anh ta còn chưa bắt đầu, đã bị người ta cắt đứt khởi đầu. Nếu như anh ta được chụp ảnh chung với Mộ Thanh, vậy thì cuộc đời sẽ nháy mắt lên hương.

Không biết vì sao.

Con đường của Tôn Hiểu càng đi càng hẹp, đầu óc cũng có chút thiếu thông mình. Hiện tại Lâm Phàm là tồn tại đã từng đánh thần, có thể chụp ảnh chung với anh, mới là bá đạo nhất. Nhưng không ngờ rằng anh ta vậy mà lại không nghĩ đến được.

Chỉ có thể nói là con đường này lệch rồi.

Độc Nhãn Nam nhận được tin tức các Tà Vật đều đã rút lui, nguyên nhân lại là do Lâm Phàm đánh Hải Thần một trận, vả lại hình như những Tà Vật kia cảm ứng được điều gì, khôn ngoan rời đi.

“Quả nhiên có vấn đề.”

Ông ta đã biết những Tà Vật đó là do Hải Thần mang đến. Nhưng quan trọng là ông ta biết thì có thể thế nào, có thể có chứng cứ nói là Hải Thần làm không?

Đa phần đều là hiểu rõ trong lòng.

Nói ra với bên ngoài thì không cách nào nói được.

Chỉ là điều làm cho Độc Nhãn Nam cảm thấy khó tin chính là Lâm Phàm lại thật sự đánh Hải Thần.

“Khà khà.” Độc Nhãn Nam cười đắc ý: “Mình quả nhiên không nhìn lầm người. Không nói giỡn chứ trình nhìn người của mình đây, thật sự là không có bao nhiêu người có thể so được với mình.”

Như hiện tại, chuyện duy nhất ông ta có thể lấy ra khoe, cũng chỉ có chuyện này.

Trong khách sạn.

“Không thể nào, làm sao có thể.”

Madona tức giận rít gào, đập tivi, đập gạt tàn thuốc, đập tủ quần áo, có đồ gì thì đập đồ đấy, tức giận đến cùng cực. Xung quanh đã không còn bất cứ thứ gì có thể để cho ông ta đập nữa.

Nhìn chiếc điện thoại trong tay.

Lặng lẽ cất lại vào túi.

Trong điện thoại có lưu rất nhiều số, đều là những gì ông ta đã thu thập được trong nhiều năm qua. Đàn ông nên có một ít thú vui. Đàn ông mà không có thú vui thì đó có thể là đàn ông nữa sao, quả thật là ngột ngạt.

Ngay tại lúc này.

Có một giọng nói âm trầm phát ra từ tượng thần.

“Madona…”

Nghe giọng nói là có thể nghe ra người nói tức giận đến nhường nào. Madona càng là sợ đến cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch vô cùng.

“Chủ nhân.”

Madona hèn mọn quỳ xuống trước tượng thần, cái đầu cũng sắp vùi vào trong đầu gối, ông ta không dám ngẩng đầu. Livestream trên mạng cũng xem rồi, không nghĩ rằng Hải Thần lại có thể bị đánh, hơn nữa còn là cái loại đánh cho thê thảm đó.

Cho dù là ông ta, cũng có chút nhìn không nổi.

Thần của tôi, chủ nhân của tôi, sao có thể tùy ý đánh bậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận