Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 771: Tại sao tôi phải cực khổ như thế này?

Tại sao tôi phải cực khổ như thế này?

Anh nhìn con người ăn mặc lôi thôi này, cảm thấy nó không mạnh lắm, thực sự rất yếu, anh không có hứng thú đấu với nó, bắt nạt kẻ yếu không phải là phong cách của anh.

Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, anh biết mình phải ra mặt mới được.

“Yếu thì yếu, nhưng chúng tôi không đối phó được.” Độc Nhãn Nam nói.

Ông ta cũng không còn cách nào khác, lời nói của anh luôn khiến chúng tôi mất hết thể diện, mặc dù chúng tôi thừa nhận điều đó, nhưng cũng đừng thẳng thắn như vậy chứ, dù sao thì đây cũng là một việc khiến người ta phải đau đầu.

“Lâm Phàm, đánh nó đi, nó thật đáng sợ.” Tiểu Bảo nói.

Lâm Phàm mỉm cười, chạm vào đầu Tiểu Bảo và nói: "Không thể lúc nào cũng đánh người khác, cần phải nói đạo lý với họ, dù sao thì chung sống vui vẻ với nhau mới tốt, biết không?"

"Dạ biết." Tiểu Bảo ngoan ngoãn nói.

“Thực nghe lời.” Lâm Phàm thích Tiểu Bảo như vậy, chịu để trong lòng những lời nói của anh.

Grừ!

Cương Thi Hoàng Đế gầm lên.

Độc Nhãn Nam nghiêm nghị nhìn cương thi, khả năng mà đối phương vừa thể hiện nhắc nhở ông ta về những Tà Vật mà ông ta đã gặp phải, Tà Vật Chương Lang Ma, kẻ thù lớn nhất của loài người.

Nó cũng xảo quyệt chẳng kém gì con Cương Thi Hoàng Đế trước mặt, rất khó giải quyết.

Giết lại giết không chết.

Đánh lại đánh không bại.

Chỉ là vừa nghĩ tới Tà Vật Chương Lang Ma đã bị Lâm Phàm giết chết, ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, người có thể đối phó tình huống này, đang ở ngay trước mặt, còn phải sợ gì nữa.

Lo lắng không đâu.

Vào lúc này.

Lâm Phàm đi đến trước mặt Cương Thi Hoàng Đế, cẩn thận đánh giá đối phương, ánh mắt trong veo, không phải vì đối phương ăn mặc lôi thôi mà có cái cái nhìn khác thường.

Thay vào đó, anh nói chuyện rất nhẹ nhàng với đối phương.

“Tại sao mày lại trở nên như thế này?”

“Mày bỏ nhà ra đi à?”

Trong đầu Lâm Phàm chỉ có hai loại kết quả này, một là ngoan ngoãn ở nhà, hai là bỏ nhà ra đi và lưu lạc ngoài đường.

Nếu nó rất nghèo, anh sẵn sàng chia sẻ số tiền mà vừa rồi Tiểu Bảo kiếm được cho anh.

Nếu nó bỏ nhà ra đi, anh sẵn sàng đưa nó về nhà.

Giúp đỡ người khác là gốc của niềm vui.

Anh và ông Trương đều nghĩ vậy.

Sau khi ở cùng họ, Tiểu Bảo cũng nghĩ như vậy, hơn nữa thật ra Tiểu Bảo cũng rất tốt bụng, chỉ là có hơi bướng bỉnh một chút mà thôi.

Cậu ta từng thay chị nấu súp thịt rắn cho họ khi họ làm việc tại nhà Tiểu Bảo.

Hai chân cách mặt đất, Cương Thi Hoàng Đế lơ lửng trên không, hai tay buông thõng xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, hơi thở hung ác của nó cũng đủ để chứng minh nó là thi vương hiếm thấy trên thế gian.

Không ai biết nó được hình thành như thế nào.

Là hoàng đế, cho dù sau khi chết cũng là thi thể của hoàng đế, một khi biến thành Cương Thi, nếu như xuất hiện trong thành phố, sợ là chỉ trong một đêm toàn bộ người trong thành phố đều chết ở trong tay đối phương.

Cương Thi Hoàng Đế thở khò khè.

Xoẹt!

Trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.

Với mái tóc dài che khuất, chỉ có thể nhìn ra một phần nhỏ khuôn mặt.

“Mày không cần khẩn trương, tao không phải người xấu.” Lâm Phàm cảm thấy được Cương Thi Hoàng Đế rất căng thẳng, bầu không khí hung ác khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu.

Sau đó.

Chỉ thấy Lâm Phàm từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của đối phương lên.

Nếu phải dùng từ ngữ để diễn tả thì chắc là...

Nôn!

Muốn nôn ra!

Rất xấu xí!

Thật đáng sợ!

Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, cười chân thành: “Mày tên là gì?”

Cương Thi Hoàng Đế thở ra một ngụm thi khí.

Tanh hôi!

Lâm Phàm muốn nôn ra, nhưng anh nhịn xuống được, nếu không sẽ khiến đối phương cảm thấy anh đang kỳ thị nó.

Nhịn lại!

Tôi có thể.

Người nảy ra tâm tư sinh động nhất chính là tộc lão.

Ông ta không biết kết tinh đó là gì, nhưng cũng biết đó nhất định là đồ tốt, bây giờ lại nghe được phía sau bản ghi chép trên tấm bia đá, ông ta lại càng có nhiều ý nghĩ hơn.

Máu tiên?

Mặc dù không biết đó cụ thể là đồ tốt gì, nhưng ghi chép trên tấm bia đá thật sự rất bịp bợm.

Đế vương nuốt tại chỗ, chết bất đắc kỳ tử.

Trong vòng một đêm đó, thẳng tay chém giết trong hoàng cung.

Nghĩ lại cảm thấy thật là đáng sợ.

Ông ta cũng không lý giải nổi thiên thạch mà bọn họ nói rốt cuộc là thứ gì, một giọt máu nhiễm trên thiên thạch, không tiêu tán, chứng tỏ máu này đủ cứng chắc, chắc chắn không tầm thường.

"Ông đừng nhìn tôi, nhìn tôi cũng vô dụng."

Độc Nhãn Nam phát hiện ánh mắt của tộc lão hơi quái dị, đó là một ánh mắt tham lam đến cùng cực, bèn tức giận trừng một cái, khuyên bảo đối phương, chú ý ánh mắt của ông đi, đừng nhìn lung tung, đồ vật này chắc chắn không có phần của ông đâu.

Giấu ở trong ngực có khi nào gặp nguy hiểm không?

Cũng không phải sợ người khác đoạt lấy, mà là kết tinh này đáng sợ như vậy, ngộ nhỡ chạy vào trong cơ thể ông ta thì biết làm thế nào?

Sẽ không phải trở thành thứ nửa người nửa yêu kia đó chứ?

Nhưng nghĩ lại thấy chắc cũng không sao.

Thả đều thả rồi, cũng không có vấn đề gì, chắc chắn không có vấn đề gì đâu, là ông ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Tộc lão nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, chúng ta đi theo phía sau bọn họ, không chiếm được chỗ tốt đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận