Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1337: Sylph, vậy mà cậu lại muốn làm mẹ kế của bạn thân

Sylph, vậy mà cậu lại muốn làm mẹ kế của bạn thân

“Ồ, vậy là rất hiểu nhau, nhưng nếu như là tôi, chắc chắn không chấp nhận nổi, thân hình cô ấy nhỏ nhắn như vậy mà người kia lại vạm vỡ như thế.” Vậy mà Đế Nhã lại nói ra những lời có vẻ không được hay cho lắm.

Khả Lam, Sylph, Olga Via trợn mắt nhìn cô ta, suy nghĩ kiểu gì thế này, đáng sợ quá.

Khả Lam vỗ nhẹ lên đầu Đế Nhã nói: “Cậu toàn nghĩ cái gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả.” Đế Nhã nói.

Olga Via nói: “Nếu để gia tộc cậu biết cậu nghĩ mấy thứ này, chắc chắn sẽ cho rằng cậu là một cô gái có suy nghĩ lệch lạc, sau đó đưa cậu đến giáo hội Quang Minh để rửa tội cho cậu.”

Đế Nhã lè lưỡi, rụt đầu lại có chút sợ hãi.

Sau khi tính!

Khả Lam đã ở học viện bốn năm, và đoàn thám hiểm của họ cũng đã có tiếng tăm ở bên ngoài.

Nhưng cho dù thế nào.

Đoàn thám hiểm của họ cũng chỉ có bốn người.

Không phải đoàn thám hiểm của bọn họ không được hoan nghênh, mà là vì quá được hoan nghênh nên không biết có bao nhiêu người muốn được trở thành một thành viên trong số đó.

Ở bên ngoài họ được gọi là bốn bông hoa xinh đẹp.

Xinh đẹp và quyến rũ.

Không biết họ đẹp đến mức nào, vô số nhân tài trẻ đều muốn được gần gũi với bọn họ.

Trong làng.

Có vài chiếc xe ngựa đang từ phía xa chầm chậm chạy đến.

“Không ngờ nhiều năm như vậy cuối cùng chúng ta có thể về quê của Khả Lam rồi, điều khiến tôi tò mò nhất là bố của Khả Lam, không biết sẽ trông như thế nào.” Đế Nhã cười hì hì nói.

Quả thật là điều tò mò nhất.

Có thể bồi dưỡng ra một người xuất sắc như Khả Lam, hơn nữa quan trọng nhất là đoàn thám hiểm của bọn họ sống khá tốt, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, kiếm được không ít tiền.

Khả Lam sớm đã muốn đón bố đến Vương Đô.

Nhưng không ngờ bố cô lại nói ở làng quen rồi, không muốn rời xa mọi người trong làng, hơn nữa Khả Lam cũng có việc phải làm, ở bên cạnh ngược lại không tiện.

Điều này khiến bọn họ nhìn thấy một người bố âm thầm hi sinh để con gái trưởng thành mà không cầu báo đáp gì.

Olga Via nói: “Một người bố vĩ đại.”

Lời ít mà ý nhiều, trải qua nhiều năm cô ta hiểu, cho dù chưa từng gặp quỷ, nhưng có những chuyện bọn họ đều thấy rõ trước mắt.

Đối với cô ta.

Đây mới là một người bố mẫu mực.

“Khả Lam trở về rồi...”

“Lâm Phàm, con gái ngoan của anh về rồi.”

Người dân trong làng đều rất vui, nhiều em nhỏ mặc quần cộc chạy theo xe ngựa, mấy đứa trẻ này khoảng bốn năm tuổi, có em nhỏ hơn, rất hoạt bát.

Dân số của làng Pao tăng mạnh trong mấy năm trở lại đây.

Nguyên nhân cụ thể.

Tạm thời vẫn chưa biết.

Có lẽ do điều kiện sống bây giờ tốt hơn trước, tinh lực dồi dào.

“Khả Lam, người trong làng của cậu rất nhiệt tình.”

Khả Lam mỉm cười nói:. “Người trong làng đều rất tốt.”

Tiệm rèn.

Lâm Phàm ngừng làm việc, nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đang tới, khuôn mặt anh nở một nụ cười rạng rỡ.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Con gái thực sự đã trưởng thành rồi.

Anh rất vui và yên tâm.

Mặc dù Khả Lam luôn muốn anh dọn đến thành phố, nhưng anh đã quen sống ở đây, không muốn rời đi, và cuối cùng thì anh đang chờ đợi sự xuất hiện của thần hắc ám.

Tên này đúng là trốn giỏi.

Trốn đến tận bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng như vậy cũng tốt, khi đối phương chưa xuất hiện anh có thể làm nhiều việc để chăm sóc cho con gái, nhìn nó trưởng thành.

“Bố...”

Khả Lam xuống xe ngựa, sà vào lòng Lâm Phàm, mặc kệ ở bên ngoài từng trải thế nào, trở thành nhân vật lớn trong lòng biết bao nhiêu người, nhưng khi đối mặt với bố cô mãi mãi là đứa trẻ.

Olga Via và những người khác xuống xe.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều nở nụ cười.

Khung cảnh ấm áp rất dễ lan tỏa đến người khác.

Mấy thanh niên trong làng rất ngại ngùng khi thấy Khả Lam đưa ba cô gái xinh đẹp cùng về, cúi đầu, có lẽ khi đối mặt với những cô gái xinh đẹp bọn họ nghĩ rằng... Chúng tôi không xứng.

“Bố, giới thiệu với bố, ba người này là những người bạn mà con hay nhắc với bố, là những người bạn thân nhất của con ở Vương Đô.

“Đế Nhã.”

“Olga Via.”

“Sylph.”

Lâm Phàm mỉm cười nói:. “Chào mừng các cháu đến làng Pao, Khả Lam luôn kể cho chú nghe về chuyện của các cháu. Mấy năm nay cảm ơn các cháu đã chăm sóc nó.”

“Khả Lam, con đưa các bạn vào phòng ngồi một lát, để bố đi chuẩn bị cơm trưa.”

Nói xong, anh mỉm cười gật đầu với bọn họ rồi quay người rời đi.

Trong phòng.

Bọn họ quan sát xung quanh, mặc dù phòng của Khả Lam rất đẹp nhưng bọn họ thấy nó rất đơn giản, chỉ là nhà của người bình thường mà thôi.

Cảm thấy rất nể phục.

Gia đình như thế này nhưng lại có thể bồi dưỡng nên một đứa con gái như vậy.

Khả Lam thực sự rất xuất sắc.

Trong đoàn thám hiểm, Khả Lam là người mạnh nhất, gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng Khả Lam đều có thể giải quyết, nếu như không phải Khả Lam, chỉ sợ bọn họ đã sớm gặp phải rắc rối rồi.

Nhưng bọn họ càng nể phục Lâm Phàm hơn.

Khả Lam từng nói với họ cô là con nuôi của bố, vì cô mà bố không kết hôn, không tìm bạn đời cho mình, mà âm thầm bảo vệ cô.

Cô luôn muốn Sylph giới thiệu cho bố một người tộc Tinh Linh.

Dù sao thì cô thấy người của tộc Tinh Linh là xinh đẹp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận