Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1060: Ông Trương, trí nhớ của ông tốt thật đấy (2)

Ông Trương, trí nhớ của ông tốt thật đấy (2)

“Không thể như vậy.” Kim Thánh suy nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Không được, chỉ có thể xem thử đối phương như thế nào trước.

Soạt!

Kim Thánh xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, năm ngón tay nắm chặt, kim mang bao phủ nắm đấm, rất chói mắt, tỏa ra sức mạnh cực lớn, trực tiếp đấm về phía sau lưng Lâm Phàm.

Ầm!

Lâm Phàm nhấc tay ngăn cản, thi triển vài chiêu đối kháng, sau đó lộn nhào một cách linh hoạt.

“Thật lợi hại.” Lâm Phàm khen ngợi.

Đây là một lời khen giả tạo, thật ra đối phương rất yếu. Lúc nắm đấm của đối phương đánh vào cánh tay anh rất là yếu ớt, một chút sức lực cũng không có, dường như còn không bằng muỗi cắn vậy.

Nhưng anh không thể nói ra quá thẳng thừng.

Nếu không thì quá tổn thương lòng người.

Kim Thánh cảnh giác. Đau thật, nắm tay ẩn ẩn đau đớn, rõ ràng là đấm lên người đối phương, vì sao nắm tay của ta lại đau.

“Tôi cũng sắp xuất chiêu đây, chuẩn bị cho tốt.”

Lâm Phàm nói trước với đối phương, để cho đối phương có sự chuẩn bị. Anh nghe theo lời Độc Nhãn Nam, phát huy cho tốt, chớ có thắng đối phương quá nhanh, phải cho người ta một chút cơ hội, hy vọng. Nếu như ngay cả một chút cơ hội cũng không cho, không phải sẽ khiến cho người ta bực mình sao.

Anh cẩn thận suy nghĩ.

Cảm thấy hình như nói cũng có lý.

Kim Thánh thời thời khắc khắc cảnh giác, ánh sáng vàng không ngừng ngưng tụ trong lòng bàn tay, dần dần có hơi hối hận, không nên đánh với đối phương. Nhìn tình hình hiện giờ, có chút không ổn, thực lực của đối phương cao hơn ông ta quá nhiều.

Lâm Phàm không nghĩ sẽ ra đại chiêu, mà chỉ bước đến một bước, xuất hiện trước mặt Kim Thánh, đấm một quyền, giữ lại lực. Nếu như hơi có chút sức lực, cú đấm này đánh ra chính là phá nát không gian, sợ là sẽ xé rách Kim Thánh ra thành mảnh nhỏ.

Các học sinh của liên minh Cao Viện nhìn không rời mắt.

Tuyệt vời.

Thật sự quá tuyệt vời.

Cũng muốn được lợi hại như đối phương.

Lâm Phàm cho Kim Thánh một loại cảm giác giống như là ta có thể làm được, hình như ta thật sự có phần nắm chắc. Loại cảm giác này vô cùng kỳ quái. Theo Kim Thánh thấy, rõ ràng là ông ta không hề có cơ hội nào, nhưng mà không biết vì sao, lại có cảm giác như sức lực ngang nhau.

Cái người của tộc Tinh Không đã mở cuộc đánh cược này vẫn luôn tính toán, rốt cuộc là kết quả nào mới là tốt nhất, nhất định phải kiếm được tiền mới được. Cuối cùng hắn ta phát hiện hòa là kiếm được tiền nhất.

Chỉ là có hơi khó để hòa.

Trừ khi hai bên đều dừng tay mới có thể nắm chắc được.

“Không thể như vậy được.” Lý Yên m rất sốt ruột. Lâm Phàm trước mắt có chút khác với Lâm Phàm mà nàng ta biết. Lúc giao thủ với Long Thần, anh rất đáng sợ, rất kịch liệt. Nếu như hiện tại lấy thực lực lúc đó ra, tuyệt đối là sớm đã nghiền ép Kim Thánh thành cún.

Nhưng rốt cuộc hiện tại là tình huống gì.

Lâm Phàm và Kim Thánh đánh nhau có qua có lại, vừa đánh, vừa hỏi: “Khi nào ông mới gọi cường giả mà ông quen biết tới?”

Kim Thánh không trả lời. Trong người ông ta đang nghẹn một cục tức. Trong lúc giao thủ, ông ta luôn cảm thấy chỗ nào của mình đều chịu sự áp chế, giống như là tất cả đòn tấn công đều bị đối phương biết rõ.

Đột nhiên.

Hiện trường có tiếng nói truyền đến.

“Mọi người nhìn bầu trời.”

Ầm ầm!

Bầu trời dần dần trở nên tối lại.

Lâm Phàm và Kim Thánh dừng tay, ngước đầu nhìn bầu trời.

“Luồng hơi thở này… Hồn tộc.” Kim Thánh nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Hồn tộc rất ít khi tham gia những chuyện có liên quan đến tộc Tinh Không.

Hồn tộc quá ác, nhưng người ở các tộc của tộc Tinh Không lại có ai là không ác, chỉ là không ngang ngược như Hồn tộc mà thôi. Ai trở thành đồng đội của Hồn tộc, lúc cùng mạo hiểm, thân mang trọng thương, người của Hồn tộc nói không chừng là sẽ không cứu, mà còn có thể hút hồn phách của ngươi ra, dùng xương cốt cơ thể ngươi luyện chế thành đồ vật.

Nghĩ đến đồng đội như vậy đã cảm thấy đáng sợ.

“Lâm Phàm, cậu mau nhìn, tôi sợ quá, có đầu lâu kìa.” Ông Trương đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, lúc nhìn thấy trên bầu trời có một cái đầu lâu khổng lồ thì sợ đến mức reo hò lên.

Tà Vật Công Kê liếc xéo qua, mụ nội nó chứ ông đây là biểu cảm sợ hãi đó hả.

Ông rõ ràng là vui mừng.

Phía xa.

Độc Nhãn Nam đang ngồi xem kịch chợt đứng bật dậy, ngưng trọng nhìn bầu trời.

“Cùng một cảnh tượng, nhưng hơi thở thì khác nhau.”

Đương nhiên là ông ta chưa quên chuyện đã xảy ra trong thành phố. Hồn Nhạc xuất hiện, nói muốn hủy diệt thành phố, nhưng đã bị Lâm Phàm trấn áp, mọi thứ khôi phục sự yên tĩnh. Sau đó, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta lại đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt thoải mái.

Có Lâm Phàm ở đây, không cần ông ta phải lo lắng.

Nhưng điều ông ta lo lắng là tên đó không nên liều lĩnh đến đây khi chưa nắm rõ được tình hình, đó chính là tự tìm đường chết.

“Không đi xem thử à?” Lưu Hải Thiềm hỏi.

Độc Nhãn Nam cười nói: “Không có gì để xem, kết quả như nhau mà thôi.”

Lâm Phàm nhìn bầu trời, mỉm cười, nói: “Không ngờ là thật sự, thật sự có cường giả đến.”

Kim Thánh kinh ngạc nhìn về phía Lâm Phàm, dường như đang muốn hỏi, ngươi rốt cuộc là đang đợi ai, chẳng lẽ người ngươi đang đợi chính là cường giả như thế này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận