Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1076: Độc Nhãn Nam bỗng nhiên hoảng loạn (2)

Độc Nhãn Nam bỗng nhiên hoảng loạn (2)

“Ừm.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương an ủi: “Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta có thể thay đổi mà.”

Lâm Phàm nói: “Tôi không thích nhìn thấy những chuyện này xảy ra, tôi muốn thay đổi tất cả, nhưng tôi không biết nên làm thế nào.”

Nhân Sâm nói: “Chủ nhân, mỗi người có vận mệnh của mình, không thể nào ngăn cản được, thực ra nghĩ thoáng một chút là được rồi.”

Nó cảm thấy chủ nhân này thật kỳ lạ, suy nghĩ có hơi kỳ diệu.

Nếu là chủ nhân trước đó của nó, thì sẽ không quan tâm đến những chuyện này.

Lâm Phàm nói: “Suy nghĩ của mày là đúng, nhưng tao biết tất cả đều có thể thay đổi, chỉ cần có người bằng lòng thay đổi, vậy thì sẽ có thể thành công. Tao hy vọng ở xung quanh tao sẽ không xuất hiện những chuyện như vừa rồi, đó không phải là điều tao muốn thấy.”

Ông Trương nhìn Nhân Sâm, nói: “Mày phải đứng về phía tụi tao, Lâm Phàm của chúng ta nói là có thể thay đổi thì có thể thay đổi, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng là được. Hửm, đúng không.”

Câu cuối cùng là nói với Lâm Phàm.

Lâm Phàm nói: “Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Lúc này.

Độc Nhãn Nam vội vàng đến, từ trên trời xuống, lúc đáp đất, cũng không quan tâm đến việc giả vờ gì nữa, đi thẳng đến bên cạnh Lâm Phàm.

“Không sao chứ?”

Ông ta thật sự rất hoảng loạn.

Lâm Phàm ngạc nhiên nói: “Sao ông lại đến đây?”

Độc Nhãn Nam vừa định nói, thì đột nhiên nhớ ra những lời Hách Nhân nói với mình trước đó, sắc mặt thản nhiên nói: “Đến để làm chút việc. Cậu xem, vì nhờ có cậu bảo vệ, bây giờ xã hội chúng ta rất hoà bình, mấy tộc Tinh Không kia cũng không dám làm gì cậu. Vì vậy tôi muốn làm vài chuyện có ý nghĩa, ví dụ như xem coi ở đâu có trẻ con không có nơi để học, hay có những người nào gặp có khó khăn cần giúp đỡ hay không.”

“Vừa hay gặp được cậu, mọi người đang làm gì ở đây thế?”

Ông ta nói những lời này không có ý gì khác, chính là không muốn Lâm Phàm cảm thấy sự việc đã thay đổi, bởi vì có cậu tham gia vào mới thay đổi. Mà ông ta muốn cho anh cảm thấy không chỉ có cậu muốn vậy mà chúng tôi cũng muốn vậy.

Quả nhiên.

Ông ta nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nói: “Ông cũng cho rằng thế giới mà chúng ta đang sống không nên như vậy, nên cho mọi người hy vọng đúng không?”

“Đúng vậy, không sai.” Độc Nhãn Nam vội nói.

Mặc kệ Lâm Phàm nói gì.

Ông ta cũng đều gật đầu đồng tình, tuyệt đối không có vấn đề gì.

Độc Nhãn Nam nói: “Không sao, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý.”

Lâm Phàm nói: “Ông biết chuyện gì sao?”

Độc Nhãn Nam nói: “Nhìn thấy cô em này cùng đứa nhỏ, tôi biết ngay là chuyện gì rồi, yên tâm, để tôi xử lý. Hơn nữa sau này tôi sẽ chịu trách nhiệm những chuyện thế này.”

Sau đó.

Độc Nhãn Nam đi đến trước mặt bảo vệ, đưa tay, bảo đối phương đừng nói gì: “Tôi là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt, chuyện này không liên quan đến ông, ông mở cửa ra là được rồi.”

“Vâng.” Bảo vệ đáp.

Lâm Phàm quay đầu nói: “Chúng ta đi vào thôi.”

Sau đó anh đi lên, nắm lấy tay cô bé, đi vào trong trường.

Lúc này, sắc mặt của Độc Nhãn Nam không hề tốt. Ông ta đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, nhưng những chuyện này không nằm trong sự quản lý của ông ta. Ông ta phụ trách bộ phận đặc biệt, chống lại kẻ địch bên ngoài, duy trì sự an toàn của thành phố, cũng biết rằng có vài chuyện không công bằng, sẽ không cho ai bất kỳ cơ hội nào.

Ông ta tự nhận mình là người không thích quan tâm quá nhiều việc.

Làm tốt trách nhiệm của mình là được rồi.

Nhưng bây giờ… không phải là ông ta có muốn quan tâm hay không, mà là nhất định phải quan tâm. Ngô Thắng từng nói với ông ta, người của hành tinh các người thật buồn cười, kiểu người giống như Lâm Phàm, nếu ở trong tộc của chúng tôi, không… phải là ở trong bất kỳ tộc nào cũng sẽ được cung phụng như tổ tông, dù chỉ là một câu tuỳ tiện thôi cũng phải huy động tất cả người để khiến anh thoải mái, khiến anh yên tâm.

Nhưng không ngờ, ở chỗ các người lại còn có người đối nghịch với cậu ta, thật kỳ lạ.

Độc Nhãn Nam hỏi Ngô Thắng một câu thừa thãi: “Có sức mạnh thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?”

Ông ta sẽ không bao giờ quên ánh mắt Ngô Thắng nhìn ông ta như nhìn đồ ngốc khi đó.

Ngô Thắng vỗ vai ông ta.

“Người anh em, đừng hoang tưởng nữa, nếu không nhờ Lâm Phàm, hành tinh của các người đã thành đống hoang tàn từ lâu rồi.”

Nói xong, Ngô Thắng lắc đầu rời đi.

Vì vậy.

Suy nghĩ của Độc Nhãn Nam rất đơn giản, dù có thế nào thì phải dựng lên nơi đẹp nhất theo suy nghĩ của Lâm Phàm.

Đừng hỏi là có cản trở gì không.

Vì đương nhiên là có.

Nhưng những việc đó đều không quan trọng, việc quan trọng là phải giải quyết chuyện này.

Phòng làm việc.

Lãnh đạo uống trà, nghe điện thoại, cười ha ha: “Được, để tôi sắp xếp chuyện này, đến lúc đó anh cứ để đứa nhỏ trực tiếp đến đây học là được.”’

“Đương nhiên rồi, bây giờ học sinh trong trường nhiều quá nên không sắp xếp hết được, nếu không phải là anh gọi điện thoại đến, người khác tôi sẽ không quan tâm đâu. Nhưng tôi nói trước nhé, đứa nhỏ này đến đây không được đánh nhau gây chuyện, gây ảnh hưởng không tốt đâu đấy.”

“Vậy được rồi, anh khách sáo quá rồi, thật sự là khách sáo quá rồi.”

Ông ta cúp điện thoại.

Tâm trạng vô cùng tốt.

Đứa nhỏ đó đánh nhau trong trường, tình huống rất nghiêm trọng, nên bị nhà trường đuổi học, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ cậy quan hệ chuyển vào trường ông ta. Có mối quan hệ, chỉ cần một câu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận