Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 762: Đây là cách anh xin lỗi sao (3)

Đây là cách anh xin lỗi sao (3)

Đau quá!

Hai tay Mặc Võ đặt sau lưng là vì sợ người khác thấy tình hình hiện tại. Chỉ là anh ta quên mất những nhân tộc ở phía sau, mắt của những tộc nhân đó đều rất tinh, nhìn thấy đôi tay đang run rẩy của Thánh Nhân nhà mình.

Tất cả đều im bặt không nói nên lời.

Thậm chí có người còn cảm thấy hoang mang lo sợ.

Mẹ nó!

Thật là đáng sợ mà.

Người bị đánh không bị gì cả, còn người đánh lại thấy đau tay, dù là ở đâu cũng không thể nào xảy ra chuyện như vậy.

Đừng nói bọn họ không thể nào hiểu được.

Đến bản thân Mặc Võ cũng không hiểu rõ tại sao lại xảy ra chuyện thế này.

“Không tệ, thật sự không tệ. Thì ra hai tay khép lại, sau đó đập mạnh xuống lại có thể có uy lực lớn như vậy, tôi học được rồi.”

“Quả nhiên, cách duy nhất để nâng cao sức mạnh của mình là cọ xát với cường giả.”

Lâm Phàm mỉm cười nói, anh lại học được một chiêu rồi.

Mặc Võ nghe thấy câu này, suýt nữa đã phun ra ngụm máu.

Khốn kiếp.

Anh sỉ nhục tôi à.

Anh ta hét lên một tiếng.

Tay Mặc Võ giơ ra, một hơi thở cổ xưa bay lên trời, một thanh trường kiếm chỉ to bằng lòng bàn tay xoay vòng trên không trung, sau đó trở nên to hơn trong chớp mắt.

“Đây là…”

Tộc Lão trầm ngâm nhìn thanh kiếm đang xoay vòng trong không trung, lúc tận mắt nhìn thấy, ông ta chỉ thấy sắc bén đến chói mắt, giống như có ánh sáng đang đâm mù mắt ông ta vậy.

Khi cảm nhận được tình trạng này.

Ông ta vội vàng cúi đầu.

Không dám tiếp tục nhìn nữa.

Đây là bảo bối thần bí mà Mặc Võ có được từ trong cổ mộ Tinh Không. Mặc dù anh ta vẫn chưa lĩnh ngộ hết, nhưng uy lực rất phi thường, cho dù thực lực của đối phương có cao hơn anh ta một chút cũng không sao cả.

Đến các con cháu của Mặc tộc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Võ lấy cây phi kiếm này ra.

Soạt!

Phi kiếm xoay vòng trong không trung một vòng, rồi bay vào trong tay Mặc Võ.

Đột nhiên, tinh thần của anh ta xảy ra thay đổi kinh thiên động địa.

“Anh giở trò vô lại, bắt nạt Lâm Phàm không có vũ khí. Mau bỏ vũ khí xuống, nếu không tôi sẽ bảo vệ sĩ dùng súng liên thanh đùng đùng anh đấy.” Tiểu Bảo nhảy lên la hét.

Các vệ sĩ nhìn cậu chủ nhà mình.

Đều muốn tìm miếng đất để chôn mình luôn.

Cậu chủ à… hãy nhìn tình hình đi có được không, còn lấy súng liên thanh đùng người ta?

Một chiêu của người đã có thể khiến chúng ta sh*t cũng bay ra đấy.

Cậu chủ, cậu lỗ mãng quá.

Tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, nhưng Lâm Phàm vẫn chưa cảm nhận được, vẫn tỏ ra bình thản như cũ.

“Tiểu Bảo, cầm vũ khí trong lúc cọ xát là chuyện rất bình thường.” Lâm Phàm nói.

Tiểu Bảo nói: “Oh, vậy anh phải cẩn thận, Nếu cần giúp đỡ, tôi sẽ lấy súng liên thanh ra đùng đùng anh ta.”

Vệ sĩ cầm súng liên thanh trong tay, để ra sau lưng. Tôi không cầm, tôi không có gì cả, đừng làm gì tôi.

“Đi chết đi.”

Vào lúc này, Mặc Võ tức giận hét lên một tiếng, vung phi kiếm trong tay, soạt một tiếng, hàng ngàn tia sáng lóe ra, che lấp bầu trời, vô cùng chói mắt.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi bản lĩnh của Mặc Võ.

Trong mắt Lâm Phàm, ánh sáng phát ra từ thanh kiếm đó không phải là ánh sáng, mà là một bóng dáng hư ảo, Sau đó, bóng dáng hư ảo đó biến thành thật, nhìn kỹ lại, thì thấy là một ông già mặc áo choàng trắng tung bay.

Ông già giống như từ trên trời xuống, đưa tay một ngón tay, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, một ngón tay chỉ lên trán anh.

Ong!

Trong khoảnh khắc tiếp xúc, từng vòng gợn sóng lan ra.

Một tia sáng mạnh mẽ xuyên thẳng vào đầu Lâm Phàm, sau đó giống như hoa sen nở rộ, tỏa ra khắp nơi.

Tộc Lão Ngô tộc run rẩy trong lòng.

Ông ta không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chiêu thức thế này, đến uy lực ông ta cũng không chống đỡ nổi, đây là sức mạnh của cảnh giới Thánh Nhân sao.

Tộc Lão Ngô tộc ngưỡng mộ cảnh giới này.

Cũng không biết bản thân mình lúc nào mới có thể đạt được.

Ánh sáng tan biến.

Kiếm ý ngút trời cũng không còn.

Mọi thứ trở lại trạng thái bình lặng.

Mặc Võ thở hổn hển, đã lấy được phi kiếm vừa kích phát từ trong mộ cổ Tinh Không, tiêu hao của anh ta rất lớn, anh ta biết phi kiếm này nhất định không phải vật tầm thường, nhất định là vũ khí theo sát mình của một vị cường giả.

Còn về là của ai.. Thì không biết.

Nơi đó quá nguy hiểm, có quá nhiều khủng bố, có thể lấy được một chiếc là tốt lắm rồi.

“Đã đạt được một kiếm trình độ cực cao, lấy mạng của anh cũng không thành vấn đề.” Mặc Võ tự lẩm bẩm, tự tin vào năng lực của bản thân, nhưng rất nhanh, bóng dáng đứng trước mặt khiến anh ta hoàn toàn tuyệt vọng.

Thậm chí còn muốn nôn ra máu.

Tại sao lại như vậy?

"Thật lợi hại."

Lâm Phàm rất thích khen ngợi người khác, những gì anh nói đều là sự thật, thanh kiếm vừa rồi gây cho anh áp lực rất lớn, rất mạnh, đặc biệt mạnh, chỉ kém một chút thôi, nếu mạnh hơn chút thì sẽ tốt hơn.

Không chỉ có mình Mặc Võ không dám tin.

Ngay cả bọn trẻ Mặc tộc cũng vậy, chúng không tin sẽ biến thành như thế này.

Cảnh tượng vừa rồi tuy không có sức mạnh hủy diệt đất trời nhưng cũng có sức mạnh hủy diệt núi non biển cả, không phải là thứ dễ dàng chống lại như vậy.

"Rốt cuộc anh là ai?"

Mặc Võ chất vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận