Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1161: Cuối cùng tôi cũng đã phát hiện di tích chiến binh ánh sáng.

Cuối cùng tôi cũng đã phát hiện di tích chiến binh ánh sáng.

Cậu ta vòng qua lưới sắt đi đến khu đất trống: “Anh đang trồng cây sao?”

“Đúng vậy vốn dĩ nơi này mọc đầy cỏ dại, tôi rảnh rỗi không có gì làm, nên đã trồng ở đây một cây, đã dọn sạch cỏ dại sau đó mua hạt giống cà chua gieo xuống chờ sau khi quả chín, tôi sẽ đưa cho cậu một ít.” Lâm Phàm nói.

“Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, có đồ tốt chia sẻ cho nhau là việc vui vẻ nhất.” Lâm Phàm cười sau đó dò hỏi: “Có phải cậu có chuyện gì không vui đúng không? Nếu như có chuyện thì có thể nói với tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”

Trình Chí muốn định nói không có việc gì, nhưng nghĩ lại nếu đã không có ai đồng ý luyện tập mới mình, chi bằng thử một lần.

“Anh biết chiến đấu không?”

“Biết, thực lực của tôi rất mạnh đó.” Lâm Phàm gồng cơ bắp, rất muốn nói cho đối phương biết, cơ bắp của tôi rất săn chắc, chắc chắn biết chiến đấu.

Trình Chí không tin tưởng lời của Lâm Phàm cho lắm, cậu ta chỉ cho rằng đối phương đang chém gió, nếu như thật sự mạnh như vậy sao lại có thể làm bảo vệ cửa ở đây.

“Vậy anh có thể làm bạn cùng luyện tập với tôi được hay không?”

Cậu ta nói với vẻ chờ mong.

“Tất nhiên có thể.” Lâm Phàm nói.

Trình Chí lấy ra một thanh đao gỗ chuyên dùng để luyện tập lại nghĩ đến Lâm Phàm chưa có, nên đã nói một tiếng bảo Lâm Phàm chờ mình một chút sau đó vội vàng chạy đi.

Một lát sau.

Trình Chí mang đến cho Lâm Phàm một thanh đao bằng gỗ.

“Cậu muốn tôi làm gì?” Lâm Phàm hỏi.

“Anh cứ chém vào tôi là được rồi, việc hôm nay tôi cần luyện tập đó chính là khi gặp tấn công, có thể đỡ lại, để cho thanh đao trong tay rơi xuống.”

Sức lực của cậu ta không lớn, đã từng luyện tập với bạn học nhưng thật đáng tiếc đến binh khí trong tay cậu ta cũng không thể cầm chắc, thường xuyên bị bạn bè cười nhạo.

Cậu như thế này mà gặp một quái vật hung ác, chỉ trong nháy mắt đã có thể làm thịt cậu rồi.

Còn luyện cái gì chứ.

Về nhà trồng cây đi.

“Được, tôi hiểu yêu cầu của anh rồi.”

Lâm Phàm gật đầu, đã hiểu ý đối phương. Đối với anh ta, không có gì hạnh phúc hơn giúp người khác.

Ném đao Đường Trực trong tay.

Một cái!

Hai cái!

Hình như là đã thuần thục hơn.

Trình Chí hỏi: "Có vấn đề gì không?"

Anh ta thấy động tác của Lâm Phàm, trong lòng có chút chênh vênh, cứ cảm thấy anh ta không hiểu rõ lắm, nhưng những cái này không trọng yếu, có người chịu lãng phí thời gian với mình đã nên cảm thấy thấy đủ.

Lâm Phàm lắc đầu: "Không có."

Anh ta vừa mới thử độ mạnh yếu của đao Đường Trực trong tay như thế nào. Sau thử nghiệm đã hiểu rõ, không cần kiểm soát độ mạnh yếu, không thể sử dụng chút sức nào, nếu không đối phương sẽ chết. Còn có sức mạnh của cơ thể.

Thái Cổ Thần Thể đã từng có sẽ rất mạnh, cần phải giảm bớt sức mạnh của cơ thể.

Trình Chí nói: “Bắt đầu đi, tôi đã làm xong công tác chuẩn bị.”

Lâm Phàm cầm đao Đường Trực bằng gỗ, bổ nhẹ tới, tốc độ không nhanh, nhưng cũng không chậm. Song, lực thật sự rất nhẹ. Đâu thể dùng lực được, nếu làm bị thương đối phương thì chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.

Bây giờ anh ta đã có tiến bộ rất lớn rồi, nếu như là anh ta hồi còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chỉ cần đối phương dám nói khoác mình rất mạnh, anh cứ dùng hết sức, anh ta sẽ thật sự dùng một quyền đánh bại đối phương.

“Đến đây!”

Ầm!

Một đòn giáng xuống, đao Đường Trực trong tay Trình Chí bị bắn bay ra ngoài, về phần Trình Chí thì tay anh ta chỉ bị chấn động nên run lên, nhưng bây giờ... Anh ta nào quan tâm ngón tay bị tê hay không tê, thay vào đó là mất mác ngồi xuống đất, chán chường.

“Tôi quả là phế vật, ngay cả đao cũng không cầm được.”

Nước mắt xuôi theo khóe mắt Trình Chí rơi xuống, nhỏ xuống mặt đất. Thật sự rất thương tâm, bọn họ nói đều là thật, mình thật sự là đồ bỏ đi, ngay cả cái này cũng đỡ không nổi.

Lâm Phàm nói: “Đứng lên.”

Trình Chí nhìn Lâm Phàm, trong mắt anh ta là sự thất vọng. Nghĩ đến lời bạn bè nói. Nếu không thì đi học trường bình thường, không cần ở đây lãng phí thời gian, cho dù có cố gắng thì cũng vô dụng thôi.

Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi: “Đừng tuyệt vọng, đừng chán nản, chỉ cần nỗ lực thì sẽ có thành quả. Tôi từng quen một người bạn, hắn chỉ dùng kiếm, hắn nói với tôi chuyện hồi hắn còn bé, anh muốn nghe không?"

Anh ta đáp: “Muốn!”

Lâm Phàm kể với giọng đều đều: "Hắn tên là Thiên Thánh, lúc nhỏ rất gầy yếu, những đứa trẻ cùng trang lứa với hắn mạnh hơn và cường tráng hơn hắn rất nhiều. Về sau, hắn đi học kiếm, cho rằng sức nặng của kiếm là nhẹ nhất, cũng thích hợp với hắn nhất, thế nhưng hắn không có bất kỳ thiên phú nào ở phương diện kiếm đạo, người khác đều nói hắn là phế vật, thế nhưng hắn không bỏ cuộc, mà là...”

Trình Chí nghe rất nghiêm túc. Nghe mãi, nghe mãi, anh ta đã nắm chặt nắm đấm, tựa như là bị cảm động lây.

Sau một hồi.

Lâm Phàm vỗ bả vai Trình Chí, nói: "Cố gắng lên, nỗ lực, anh cũng sẽ thành công."

Anh ta đáp: "Ừ."

Trình Chí không phải thật sự tuyệt vọng, mà là cần người khác tín nhiệm và cổ vũ, Lâm Phàm làm được điểm này, khiến anh ta lại nhặt sự tự tin lên một lần nữa.

Nhìn thấy tự tin trong mắt đối phương. Lâm Phàm thầm suy nghĩ “Thiên Thánh, thực lòng xin lỗi, tôi không phải cố ý đặt bẫy anh đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận