Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1349: Vật nhỏ, cảm phiền cậu hãy gọi người lớn trong nhà ra đây. (2)

Vật nhỏ, cảm phiền cậu hãy gọi người lớn trong nhà ra đây. (2)

Anh là một ông bố bỉm sữa, lúc trước cả ngày đều nghĩ nên chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn ra sao cho Khả Lam, để cô ăn ngon miệng, để trở thành cô bé mập mạp trắng trẻo, cho nên về phương diện đồ ăn, anh cũng vô cùng hiểu biết.

Cùng với sự xuất hiện của Lâm Phàm.

Các thành viên trong Long tộc rất kinh ngạc, không ngờ lại có người xuất hiện ở lãnh địa của Long tộc.

Đối với Long tộc mà nói.

Đây là một chuyện khó tin.

Hòn đảo của Long tộc, có cấm chế tuyệt đối, chính là Ma Pháp Long Ngữ mà Mạc Bỉ thi triển lúc trước, lĩnh vực cấm ma, người bình thường muốn đến Đảo Rồng, chỉ có thể ngồi thuyền.

Toàn nên lúc Lâm Phàm đứng trên không trung.

Tất cả Long tộc đều chấn động.

Giống như gặp quỷ.

Người đó vào như thế nào vậy?

Đây là chuyện mà tất cả thành viên trong Long tộc đều muốn biết, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện này, có người ngoài xuất hiện, không thể coi như không có chuyện gì.

"Ngươi là ai?" Một con Cự Long uốn lượn đến, vẫy cánh, lên tiếng chất vấn.

Lúc nhìn Lâm Phàm, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Động vật nhỏ, phiền cậu hãy gọi người lớn trong nhà ra đây, tôi có chuyện muốn nói với họ."

Cái gì cơ? Động vật nhỏ? Con Cự Long tức giận, cảm thấy mình bị sỉ nhục, thiết nghĩ Long tộc bọn họ trong tất cả các chủng tộc, cũng là chủng tộc cao quý nhất, bây giờ không biết một tên đến từ đâu lại nói bọn họ là động vật nhỏ.

Ai mà có thể chịu được cơ chứ.

Con rồng muốn trực tiếp khạc một hơi biến đối phương thành cát bụi.

Nhưng nghĩ đến đối phương có thể đột phá vùng đất cấm ma, xuất hiện ở đây, đã có thể nói lên rằng, đối phương không phải là người đơn giản.

Nó gầm lên một cách giận dữ.

Kêu gọi đồng bào của mình.

Có kẻ địch tấn công!

Có kẻ địch tấn công!

Rất nhanh, một đám Cự Long phương xa bay đến.

Lâm Phàm nói: "Tôi không có ác ý gì, chỉ muốn tìm một con rồng, cậu ấy đã làm một chuyện không nên làm, có điều tôi cũng sẽ không làm gì cậu ta cả, chỉ là với tư cách là bố, nên phải đi trút giận cho con gái ngoan của mình mà thôi."

Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại nói những lời vô cùng bá đạo.

Thử hỏi làm gì có ai dám giống như lâm Phàm, xuất hiện ở địa bàn của Long tộc, lại nói những lời không hề nể mặt Long Tộc như vậy, nói thật lòng, không có người nào dám làm như vậy.

Lúc này.

Một đám rồng khổng lồ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

Giống như chỉ cần Lâm Phàm làm điều gì xằng bậy.

Sẽ cùng xông đến.

"Tất cả tránh ra."

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Thành viên của Long tộc nhìn thấy con rồng đó xuất hiện, tất cả đều nhường đường, đó là Thánh Long Băng Sương Vire, một trong bốn Long Vương của Long tộc.

Vire nhìn thấy con người xuất hiện tại Long tộc, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

"Ngươi đến đây làm gì?" Vire trầm giọng nói.

Nó không bao giờ quên được người trước mắt này, thực lực đáng sợ, sở hữu sức mạnh có thể chém chết Cự Long, cảnh tượng ở biên giới, vẫn còn ngay đó, tiện tay là có thể giải quyết một con Cự Long.

Nó không biết lần đó vì sao đối phương lại bỏ qua cho bọn nó.

Nếu như đối phương thực sự muốn giết bọn nó.

Vậy thì e là không ai chạy thoát nổi.

"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi à?"

Lâm Phạm tò mò hỏi, quan sát kĩ đối phương, nói thật anh không nhận ra đối phương, bề ngoài của mấy con Cự Long đều rất giống nhau, đối với Lâm Phàm, cho dù có gặp rồi, cũng chỉ là người qua đường.

Vire phẫn nộ, tên khốn, rõ ràng đã từng gặp, thế mà lại hỏi nó đã gặp hay chưa, thực sự đáng chết.

Nhưng nói thế nào.

Vire là một trong bốn Long Vương của Long tộc, địa vị cao quý, ngoài Long Hoàng ra, chỉ có địa vị của nó là cao nhất, bây giờ người trước mắt đáng ghét này khiến nó mất hết mặt mũi, đã hoàn toàn chọc giận nó.

Chỉ là lửa giận đó chỉ có thể chôn giấu sâu trong lòng.

Nó không phải là đối thủ của người trước mắt này.

Việc gì phải để mình chịu khổ.

Lâm Phàm thấy đối phương không nói gì, mỉm cười: "Ồ, thì ra là ông à, đã lâu không gặp."

Thật giả trân.

Loại kỹ thuật diễn này thật sự giả tạo.

Vire nói: "Rốt cuộc ngươi đến địa bàn của Long tộc để làm gì?"

Đến bây giờ nó vẫn không biết.

Vị trước mắt này đây.

Chính là ác ma loài người thích ăn thịt rồng.

"Tôi đến để tìm một con rồng." Lâm Phàm nói.

"Ai?" Vire rất cảnh giác, đối phương không rõ lý do mà xuất hiện ở đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

"Tôi không biết." Lâm Phàm lắc đầu nói.

Vire nói: "Đến ai mà ngươi cũng không biết, vậy mà ngươi đã đến đây, hay là ngươi thực sự cho rằng Long tộc rất dễ bắt nạt, ngươi muốn làm gì thì làm à."

Đứng trên địa bàn của mình.

Cho nên lời nói vô cùng khí thế.

Đâu có giống lúc trước...

Toàn là sợ hãi.

"Tôi không có ý này, hơn nữa tôi cũng không thích bắt nạt người khác, tôi thích ăn thịt của các người, là có nguyên nhân của tôi, nhưng sau đó Ý Chí đã nhờ tôi, bảo tôi đừng ăn thịt của mọi người nữa, tôi đã đồng ý với nó rồi, sau này tôi sẽ không bắt mọi người nữa."

Lâm Phàm cảm thấy hình như vị Cự Long trước mắt này đã hiểu nhầm anh điều gì đó.

Nếu như muốn miêu tả chi tiết.

Đó chính là nó vẫn chưa hiểu hết về nhân phẩm của anh.

Chỉ là anh không ngờ rằng...

Long tộc nghe thấy những lời này giống như hóa thành tên ngốc vậy, trợn mắt há mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận