Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 344: Cuộc chiến hư cấu

"Vậy được rồi, chú cũng không miễn cưỡng cháu nữa. Nếu như cháu muốn tìm chú thì hãy đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn." Hách Nhân vỗ nhẹ vai Từ Tử Hạo, sau đó cũng không quay đầu lại mà đi.

Trong văn phòng, chỉ còn lại một mình Từ Tử Hạo ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Cậu ta cảm giác rằng bản thân ở thị trấn Duyên Hải hình như không mấy được coi trọng, bất kể như thế nào, cậu ta cũng là một thanh niên kiệt xuất mà.

Quên đi.

Vẫn là đi lướt lướt trong bộ phận xem, không chắc sẽ gặp được một hai cô gái xinh đẹp để trò chuyện thì sao.

Lúc này.

Tung tích của tà vật Tinh Tinh bị Độc Nhãn Nam phát hiện.

"Sếp, manh mối duy nhất hiện tại mà chúng ta biết được chính là con tà vật Tinh Tinh này đang ở trong chiếc xe tải đó, tôi sẽ mở camera ra để tìm chiếc xe đó." Đường Văn Sinh nói.

Độc Nhãn Nam nói: "Sau khi điều tra rõ ràng thì thông báo cho tôi biết ngay."

Bây giờ ông ta hơi mẫn cảm với tà vật trong thị trấn Duyên Hải.

Căn cứ vào phỏng đoán của ông ta, còn có một bộ phận tà vật rất lớn đang ẩn nấp trong thị trấn Duyên Hải.

Chỉ là bây giờ còn chưa phát hiện ra mà thôi.

"Tôi thật sự có thể vào sao?"

Tiểu Bảo níu lấy tay của Lâm Phàm hỏi, cậu ta muốn dẫn Lâm Phàm và ông Trương đi ra ngoài chơi, nhưng mà bên ngoài không có gì thú vị cả, nên muốn đi đến Bộ phận đặc biệt xem xem.

Tuy rằng nói cậu ta là con của đại phú hào, nhưng Bộ phận đặc biệt có chút đặc biệt, không phải thành viên ở đây thì rất khó để vào được.

"Đương nhiên là có thể." Lâm Phàm mỉm cười.

Nhân viên công tác nhìn thấy có trẻ con muốn đi vào liền muốn ngăn lại, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm, anh ta có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể xem như không thấy gì cả. Không có cách nào, ai bảo Lâm Phàm là cường giả trong lòng đại bộ phận thành viên trong Bộ phận đặc biệt chứ?

"Tiểu Bảo cậu xem ở đây cũng được chứ, tôi với ông Trương đều là ở nơi này, đợi tí tôi sẽ dẫn cậu đi tới nơi tôi sống, có thể để Gà Mái đẻ trứng rồi tôi luộc trứng cho cậu ăn." Lâm Phàm vuốt Gà Mái nói.

Bàn tay sờ một cái, Gà Mái biết ngay tình hình.

Tà vật Công Kê đau khổ, khuất nhục, làm nằm vùng thật sự không dễ chút nào! Hiến thân cho người khác mổ xẻ, chịu nhục không nói. Mà còn phải chuẩn bị tinh thần đẻ trứng bất cứ lúc nào. Tên nhân loại đáng ghét, anh cứ tận tình mà làm nhục vị anh hùng vĩ đại của tà vật đi.

"Được đấy." Ánh mắt của Tiểu Bảo phát sáng.

Từ Tử Hạo nhàm chán đi loanh quanh trong bộ phận đặc biệt, tính là trò chuyện với mấy cô gái, nhưng gặp phải ai cũng lạnh nhạt với anh ta cả. Nhưng anh ta lại không có vấn đề gì, chỉ cho rằng mấy em gái ở thành phố Duyên Hải khó mà phát hiện được ánh sáng lấp lánh trên người anh ta thôi.

Còn có người chỉ chỉ cái bộ tóc của cậu ta nữa.

Mấy người biết cái gì, đây là trào lưu mới đấy?

Đột nhiên.

Anh ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chính là Lâm Phàm, người đã làm gãy kiếm của anh ta. Vốn dĩ anh ta rất tức giận, nhưng nghĩ tới thực lực của đối phương, Từ Tử Hạo liền bình tĩnh trở lại, từ từ rời xa khỏi chỗ đó.

"Đứng lại."

Anh ta mở miệng nói.

Nhìn thấy có người tới.

Ông Trương có chút khẩn trương sợ hãi.

Ông ta sợ nhất chính là người bệnh tâm thần.

Lâm Phàm nói: "Có chuyện gì không?"

Nếu ông Trương sợ hãi đối phương, thì anh cũng không muốn nhiệt tình gì với họ cả.

"Nghe nói anh rất lợi hại." Từ Tử Hạo cười hỏi, anh ta có xem qua đoạn băng, đúng là rất mạnh. Có điều tuổi trẻ ai cũng có tinh thần không chịu thua, anh ta rất muốn biết tại sao Lâm Phàm lại ưu tú như vậy.

Lâm Phàm nói: "Cũng bình thường thôi, chỉ là bình thường thích luyện tập thôi."

"Lần đầu gặp mặt cũng là duyên phận, trước đó là hiểu lầm, chi rằng kết bạn nào." Từ Tử Hạo vươn tay. Nụ cười trên mặt rất chân thành, biết người biết ta, bách chiến bách thắng, anh ta chỉ là muốn biết đối phương rốt cuộc là luyện tập như thế nào.

Nếu có thể học được.

Vậy thì sẽ có thể có hướng tiến bộ rồi.

Lâm Phàm nhìn ông Trương để xin ý kiến của ông ta, anh thực sự không sao cả, nhưng mà ai bảo ông Trương là người bạn tốt nhất của anh, nếu như ông Trương không thích thì chỉ đành xin lỗi thôi.

"Đầu óc của cậu có vấn đề không?" Ông Trương hỏi.

Lời này xém tí khiến cho Từ Tử Hạo nổ tung tại chỗ, tại sao các người lại mắng người ta thế?

Anh ta chịu nỗi nhục lớn như vậy mà cũng không ai đến an ủi thì thôi, giờ còn sỉ nhục anh ta nữa, quá đáng quá đi mà!

"Không có, khẳng định không có." Từ Tử Hạo vội vàng nói.

Ông Trương nhìn Lâm Phàm gật đầu, đã tin tưởng lời của Từ Tử Hạo, nếu như anh ta đã nói không có bệnh, thì khẳng định chỉ là hiểu lầm thôi.

Ba người bắt tay nhau.

Logic của người trẻ tuổi đúng là tốt thật. Phương thức 3 người bắt tay nhau cũng khiến cho Từ Tử Hạo có chút hơi hoang mang mà thôi, nhưng rất nhanh cũng tìm được cách, bắt tay giao lưu.

Tiểu Bảo nhìn đối phương, hình như đang đánh giá.

Cậu ta hiện tại phát hiện có rất nhiều người đều cố ý tới gần Lâm Phàm, loại tiếp xúc cố ý này đều có mục đích cả.

"Tôi thấy anh rất lợi hại, có thể nói cho tôi nghe xem là anh tu luyện như thế nào không? Nếu có thể thì tôi hi vọng được cùng anh đi luyện tập."

Từ Tử Hạo thân là người trẻ tuổi, không có cái sĩ diện giống như đại sư Vĩnh Tín, nghĩ gì thì hỏi nấy, cho dù bị từ chối cũng không vấn đề gì cả, dù sao đó cũng là chuyện bình thường.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Được thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận