Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 533: Xin lỗi, tôi không ngờ ông yếu như vậy

Mộ Thanh che mặt, có cảm giác như là đàn gảy tai trâu, là không hiểu hay giả vờ không hiểu đây?

Thật khó quá đi!

Người xem livestream trợn tròn mắt.

“Trời ạ! Đến cả thần mà cũng muốn đánh.”

“Này, mọi người nhìn xem, hình như vị này là Lâm Phàm, cường giả mạnh nhất của thành phố Duyên Hải.”

“Có lẽ là không làm gì được Hải Thần đâu.”

Lâm Phàm không còn xa lạ trong lòng cường giả ở trên mạng, đối với những người bình thường mà nói, có lẽ họ rất nhanh quên, cũng có lẽ không quan tâm đến.

Nhưng trong lòng cường giả.

Đây thật sự rất mạnh.

Cường giả mạnh nhất thành phố Duyên Hải là hư danh.

Nhưng bây giờ cường giả mạnh nhất phải đánh nhau với Hải Thần, điều này khiến những người xem livestream đều hơi lờ mờ.

Vẻ mặt của Hải Thần rất thần thánh và trang nghiêm, cho dù bây giờ ông ta tức giận thì cũng không thể hiện ra ngoài, bây giờ ông ta đến bày tỏ sự linh thiêng của thần, hy vọng có thể khiến càng nhiều loài người ngu xuẫn tín ngưỡng ông ta.

“Thần là người bao dung, là người có tình yêu, bất kính với ta, ta sẵn lòng tha thứ cho ngươi.” Hải Thần thể hiện sự rộng lượng, trong livestream ông ta phải thể hiện ra mặt tốt nhất, thu hút càng nhiều người tín ngưỡng ông ta.

“Vợ ơi, anh có bất kính với ông ta không?” Lâm Phàm hỏi, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói: “Nếu như vừa rồi tôi khiến ông cảm thấy không vui, tôi ở đây để trịnh trọng xin lỗi ông.”

Dáng vẻ rất nghiêm túc.

“Lâm Phàm tôi xin chỉ giáo, chúng ta không phân sống chết, chỉ phân cao thấp.”

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào đối phương, trên ti vi nói, khi nói chuyện thì ánh mắt đối diện với ánh mắt của đối phương, đây là tôn trọng đối phương, mà bây gờ, Lâm Phàm đã thể hiện ra sự tôn trọng tuyệt đối, không có ý gì khác, chính là hy vọng đối phương hiểu rõ, Lâm Phàm tôi chưa bao giờ bất kính với bất kỳ người nào.

Hải Thần bị Lâm Phàm nhìn thì có chút sợ hãi.

Lửa giận trong lòng bốc cháy.

Nếu như không phải bây giờ ông ta thể hiện thành một vị thần có lòng yêu thương thì đã sớm đánh chết Lâm Phàm rồi, loài người đáng chết, ánh mắt của ngươi là gì, thần là người mà ngươi có thể nhìn thẳng sao?

“Lâm Phàm tôi lương thiện, thân thiện, nhưng ba chuyện tôi thích nhất đó là yêu vợ, thích uống rượu, thích đấu võ.”

“Còn có yêu ông Trương, yêu Tiểu Bảo, yêu gà mái.”

Khi nói đến những lời này, dáng vẻ của anh rất nghiêm túc, giống như đang nói chuyện lớn vậy.

Hì hì!

Mộ Thanh không nhịn được nên đã bật cười.

Thứ lỗi cho tiếng cười của cô ta, thật lòng không nhịn được.

Nếu như có thể.

Cô ta thà rằng không nghe những lời này.

Trên mạng.

Sắc mặt của những người xem livestream đều kỳ lạ.

Có há mồm trợn mắt.

Có phẫn nộ.

Có cười sặc sụa.

“Chết tiệt! Tuyệt vời!”

Cường giả nhất thành phố Duyên Hải cậy thế nạt người như vậy sao?”

“Không, các người nói sai rồi, anh ấy không phải cường giả mạnh nhất thành phố Duyên Hải, theo phân tích trên mạng, anh ấy rất có thể là cường giả mạnh nhất Long Quốc.”

“Đệch! Đánh chết Hải Thần đi, đất nước chúng ta, bản thân chúng ta có thể bảo vệ, không cần thần ngoại lai.”

“Nói rất có lý, Lâm Phàm cố lên.”

“Hải Thần gì chứ, người mạnh nhất thành phố Duyên Hải chúng ta là Lâm Phàm, còn có thể sợ hãi sao?”

Những người thường trà trộn vào các diễn đàn đặc thù ở trên mạng đều sẽ tự mình suy nghĩ mọi chuyện, càng không cần nói quản trị mạng đã phân tích sự việc rất rõ ràng mạch lạc, sau khi xem xong vẫn không hiểu tình hình, đó thật sự là chuyện không có cách nào.

Họ rất chống cự, Hải Thần của nước Hải Vân đến Long Quốc.

Càng không hy vọng các đồng bào họ tín ngưỡng vào thần ngoại lai vô dụng nào.

Lúc này.

Trong sông Giang.

Với hình thể đó của Tà Vật thì có thể đến bên bờ rất nhanh, nhưng điều khiến người khác tò mò là đã rất lâu rồi mà Tà Vật đó vẫn chưa đến, giống như giậm chân tại chỗ vậy.

Nó rất bực bội.

Rõ ràng kịch bản không phải như vậy, theo sự căn dặn của Hải Thần, khi Hải Thần xuất hiện sẽ tức giận quát nó, mọi người ở đây đã là tín đồ của ông ta, làm sao họ dám gây sự.

Sau đó nó hét lên thất thanh, Hải Thần, Hải Thần... rồi chạy trốn một cách chán chường.

Kịch bản chính là phải tiến hành giống như vậy.

Với tình hình bây giờ, nói thật, nó có chút không hiểu, rốt cuộc còn dựa theo kịch bản đến hay không.

Giậm chân tại chỗ đã rất lâu, tiếp tục như vậy nữa sẽ bị bại lộ.

Hải Thần, chủ nhân vĩ đại của tôi, rốt cuộc tình hình của ngài là gì.

Lâm Phàm nhìn Hải Thần nói: “Ông đang sợ hãi sao?”

“Ngươi nói Hải Thần vĩ đại đang sợ hãi sao?” Hải Thần hỏi, không ngờ rằng loài người trước mắt này ngang ngược như vậy.

“Đúng vậy, nếu như ông không sợ, tại sao không muốn cùng tôi đánh một trận, tôi chưa bao giờ ép người khác cùng tôi chiến đấu, nếu như ông sợ hãi thì có thể nói với tôi, tôi sẽ không đánh ông, chỉ là quá đáng tiếc mà thôi.”

Anh rất nghi ngờ.

Uy thế từ đối phương toát ra rất kinh khủng, máu trong cơ thể đều đang sôi trào, người đã từng gặp phải đều sẵn sàng chiến đấu với anh, mà bây giờ vị này... rất thất vọng.

“Ha ha ha...”

Hải Thần cười, tiếng cười truyền đến giữa trời đất, người dân thành phố Duyên Hải đều có thể nghe thấy tiếng cười như vậy.

Người đàn ông giương cao tượng thần, nhìn hình ảnh livestream trong điện thoại, tức giận gào thét:

“Đây là anh ta bất kính với thần.”

“Anh ta là tội nhân của thành phố Duyên Hải chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận