Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 495: Tôi có mạnh không? Rất săn chắc (3)

Đại sư Vĩnh Tín đã tin rồi. Có đôi khi, sự chênh lệch giữa người với người thật sự là không thể nào so sánh được.

Lâm Phàm tuổi còn trẻ đã tu luyện tới mức độ này.

Còn ông ta đã nhiều tuổi vậy rồi.

Chuyện này... Nghĩ lại cũng có cảm giác rất khó chịu, trong lòng cũng có đau khổ nha.

Tình hình trận chiến vào lúc này khiến tất cả bọn họ đều đang khen hay.

"Đánh hay."

"Đánh đẹp."

"Mạnh, thật sự là quá mạnh rồi."

Tâm trạng của toàn bộ thành viên đều rất thoải mái, cảm giác giống như vào giữa ngày hè oi bức lại được uống một bát nước đá mát lạnh tận tim vậy, khỏi cần nói cũng biết là sung sướng như thế nào rồi. Lúc trước còn suýt bị dọa sợ gần chết.

Đi kèm với việc Lâm Phàm bộc lộ ra thực lực chân chính của mình.

Tâm trạng của bọn họ cũng vui vẻ theo, cho dù mày là Boss lớn của Tà Vật thì đã làm sao? Bọn tao có Lâm Phàm, chỉ cần có cậu ấy ở đây thì bọn tao cứ coi trời bằng vung, không kiêng dè ai cả.

Đối với nhân viên kỹ thuật mà nói.

Bọn họ đã phát hiện được bí mật động trời.

Chỉ khi đặt chân tới nơi này mới có thể khui ra được chân tướng, ấy nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy lạ chính là Tà Vật đã mạnh như vậy, thế tại sao trước đây lại không tập hợp toàn quân mà tấn công?

Đây là điểm khó hiểu.

Cũng là một câu đố.

Trước mặt Lâm Phàm, Si không có sức lực chống đỡ lại, cảm giác của từng cú đấm xuyên thấu qua da thịt thật quá chấn động. Trước tình huống hiện tại, cơ thể của Si đã không nghe theo sự điều khiển của bản thân nó nữa, cứ lắc lư trái phải, máu tươi bắn tung tóe.

Dần dần.

Lâm Phàm ngừng tay, đứng tại chỗ đó nhìn cơ thể còn đang đung đưa kia của Si mà nói: "Mày như này chẳng có chút thú vị gì cả, chúng ta là đang thi võ, chỉ có tao đánh mày thì nhàm chán quá rồi."

"Còn nữa, mày có thể nào đừng cứ đung đưa cơ thể trái phải vậy không?"

"Tao cũng có đánh mày đâu."

Một thoáng, bầu không khí ở hiện trường trở nên vô cùng gượng gạo.

Si giữ vững cơ thể, có chút xấu hổ, sau đó cười to: "Thoải mái, thật sự là quá đã. Thực lực của mày khiến tao rất kinh ngạc, loài người không có phương pháp tu luyện cổ xưa vậy mà lại có thể lợi hại như vậy, thật sự là kỳ tích. Nói tao biết, tên mày là gì?"

"Tao muốn biết tên mày, mày xứng đáng để tao nhớ kỹ."

Tà Vật Si thật sự rất khiếp sợ.

Phương pháp tu luyện cổ xưa đã sớm bị đứt đoạn kế truyền rồi, nhưng mà tên loài người trước mặt này lại lợi hại như vậy, thật khó hiểu.

"Sao mày lại bất lịch sự như thế chứ?" Lâm Phàm chau mày có chút không vui, chút ấn tượng tốt đối với Tà Vật Si đều nhanh chóng quy về bằng không rồi: "Tao vừa nãy đã nói cho mày biết tên tao."

Tà Vật Si nói: "Vừa nãy mày không xứng để tao phải nhớ kỹ tên, mà bây giờ thì mày đã xứng đáng rồi."

Lâm Phàm không để ý đối phương, anh nhìn về phía Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, kiểu như nó thì gọi là gì đấy?"

Tiểu Bảo động não, chăm chú nghĩ ngợi rồi nói: "Ra vẻ."

"Đúng, chính nó. Mày sao lại có thể ra vẻ như thế chứ." Lâm Phàm nói.

Tà Vật Si không hiểu "ra vẻ" có nghĩa là gì: "Nói cho tao nghe tên của mày, đợi lát nữa tao sẽ đấu một trận nghiêm túc với mày."

"Vậy sao? Mày còn chưa tung ra thực lực mạnh nhất sao?" Lâm Phàm hỏi.

Tà Vật Si cười nói: "Đúng vậy, tao bây giờ chỉ là mới triển khai ba phần thực lực mà thôi. Đợi lát nữa dùng hết toàn bộ thực lực thì với mày mà nói sẽ là chuyện tồi tệ."

"Được, tao tên là Lâm Phàm." Lâm Phàm nói.

"Lâm Phàm à, rất tốt, tao sẽ nhớ kỹ tên của mày. Tiếp sau đây, tao hy vọng mày có thể nghiêm túc lên, bởi vì tao sẽ không nương tay đâu." Tà Vật Si mỉm cười.

Sau đó sắc mặt lập tức cứng lại.

Cơ thể biến hóa.

Một nguồn sức mạnh cực kỳ to lớn từ người của nó phóng thẳng lên trời.

Đoàng!

Một tiếng vang thật lớn.

Cơ thể của Si không ngừng giãn nở, so với lúc nãy còn cường tráng hơn một nửa. Cánh tay vung lên, luồng sóng khí kích ra bao phủ xung quanh, trên mặt nó hiện ra ý cười.

"Tốt, cảm giác này thật tuyệt."

"Lâm Phàm, tới đi!"

Lâm Phàm cảm nhận khí thế tản ra trên người của đối phương đều mạnh hơn so với lúc trước, vẻ mặt của anh lại rất phấn khích. Từ sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, anh đã thích kiểu chiến đấu như này rồi.

Trước đây lúc tu luyện cùng với ông Trương ở bệnh viện tâm thần, chính là vì ngày hôm nay.

Vào lúc Lâm Phàm xông tới, Si đỡ lại đồn tấn công của Lâm Phàm, hai tay nó nắm lấy hai nắm đấm của anh, giằng co qua lại.

"Ừm, sức mạnh rất lớn, bên trong cơ thể lại còn ẩn chứa một sức mạnh kinh người nữa."

"Rất tốt."

"Nhưng mà cũng chỉ có thể chấm dứt ở đây."

Uỳnh!

Tốc độ của Si cực nhanh, nắm được nắm đấm của Lâm Phàm bèn trực tiếp giơ lên rồi ném xuống đất.

Mà Lâm Phàm bị giơ lên giữa không trung cũng không hề sợ hãi, cánh tay rung lên, tần số chấn động bùng phát ở mức rất cao. Sắc mặt của Si cả kinh, sau đó một nguồn sức mạnh không thể kháng cự lại nhanh chóng truyền tới, mạnh mẽ ép Si xuống đất.

Hai bên chiến đấu theo kiểu mày tới tao trụ.

Đối với đám người của đại sư Vĩnh Tín mà nói, cuộc chiến như này đã vượt khỏi năng lực tưởng tượng của bọn họ rồi.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Phàm lại lợi hại như vậy.

Cũng chưa từng nghĩ thực lực của Lâm Phàm lại khủng bố như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận