Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1115: Người có thể trò chuyện với Lâm Phàm thâu đêm

Người có thể trò chuyện với Lâm Phàm thâu đêm

Mười năm sau.

Ở tông môn, Cáp Lân đã trở thành thiên kiêu trong mắt mọi người, thậm chí theo một loại truyền thuyết, anh ta là đứa trẻ thôn dân sống trong làng mạc nhỏ phía dưới chân núi.

Nhưng lại trở thành thiên kiêu trong mắt mọi người ở tông môn.

Đây quả là khuôn mẫu cho những câu chuyện nói về sự cố gắng, miệt mài.

Võ Chí đã chú ý đến người thanh niên này, cùng lúc đó Càn Nguyên tông lại xuất hiện một vị thiên kiêu, Cáp Lân nữa là hai người, đây là trời phù hộ Càn Nguyên tông rồi, sau gần 100 năm, lại có một vị thiên kiêu xuất hiện chứng tỏ vận mệnh của Càn Nguyên tông rất cường thịnh.

Lại mấy năm trôi qua.

Cuối cùng Cáp Lân cũng không tránh khỏi chuyện yêu đương, kết hôn với một người phụ nữ bình thường, chuyện này gây ra chấn động rất lớn vì dù sao Cáp Lân cũng là thiên kiêu của Càn Nguyên tông, muốn tìm bạn đời cũng nhất định phải môn đăng hộ đối, vậy mà lại ở bên một người phụ nữ quá đỗi bình thường.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của Cáp Lân.

IQ của ông nội anh ta chỉ như một đứa trẻ bảy, tám tuổi, mẹ cũng là người bình thường hết lòng yêu thương anh ta, vì thế anh ta muốn tìm một người có thể chăm lo việc nhà, một người phụ nữ vĩ đại như mẹ của mình.

Những nữ tu sĩ có địa vị kia đều bận rộn tu luyện, nào có để ý đến mấy chuyện này.

Mà hôm nay.

Cáp Lân ôm đứa con mới sinh của mình đến tìm Lâm Phàm, hy vọng bác trai có thể đặt tên cho đứa bé, anh ta có cảm giác tên bác trai đặt cho đứa bé sẽ rất hay.

Lâm Phàm nhìn Cáp Lân, lại nhìn em bé trong vòng tay anh ta, xúc động trước sự thay đổi lớn lao, không ngờ thời gian đã trôi nhanh đến vậy, Cáp Lân đã có con rồi.

Anh cúi đầu nhìn.

Ồ!

Sao lại nhìn thế, hành động rất là kì lạ.

“Bạch Bạch, bác sao vậy?” Cáp Lân hỏi.

Lâm Phàm đáp: “Không có gì, bác đang suy nghĩ thôi.”

Cáp Lân rất mong chờ, không biết bác trai sẽ đặt tên cho con là gì, chắc sẽ rất hay, so với tên của anh ta chắc cũng không kém cạnh, theo cái nhìn của anh ta thì bác đọc nhiều sách như thế chắc chắn vốn hiểu biết sẽ rất sâu rộn

Tuy nói đây chỉ là những bí tịch, nhưng những thứ đó không mảy may ảnh hưởng đến vị trí của Lâm Phàm trong mắt Cáp Lân.

Không lâu sau.

Lâm Phàm nói: “Gọi nó là Cáp Thế Kỳ đi.”

“Cáp Thế Kỳ.” Cáp Lân lẩm bẩm, sau đó mắt sáng rực lên, đáp: “Bạch Bạch, không biết vì sao mà khi đọc cái tên này lên cảm thấy rất thuận miệng, nó có ý nghĩa gì không?”

Lâm Phàm đáp: “Độc nhất vô nhị, không có đối thủ.”

Cáp Lân cười nói: “Con biết Bạch Bạch rất giỏi việc đặt tên mà, nghe cái tên này là biết bác trai vô cùng kỳ vọng vào nó, cảm ơn bác.”

Lâm Phàm thấy Cáp Lân thích cái tên đó như vậy thì anh cũng yên tâm, rồi lại đột nhiên phát hiện ra về khoản đặt tên này anh rất có thiên phú, có lẽ đây là lợi ích của việc đọc nhiều sách.

“Về sớm đi, trẻ con cần được nghỉ ngơi cho đàng hoàng.” Lâm Phàm nói.

“Dạ, vậy con về trước đây.” Cáp Lân vui vẻ ôm con rời đi, đối với anh ta mà nói, đã đi qua được nửa đời người, nửa đời sau nỗ lực tu luyện, thành công trở thành tông chủ, đến lúc đó cuộc đời này mới trở nên hoàn mỹ.

Nhìn Cáp Lân rời đi, anh mỉm cười, đóng cửa lại, quay trở lại bàn, bật đèn lên tiếp tục đọc sách.

Trong nháy mắt.

Đã ba mươi năm trôi qua rồi.

Càn Nguyên tông vẫn như vậy, việc nhỏ liên tiếp tìm đến, nhưng cũng không phát sinh chuyện gì lớn, chẳng có bất cứ nguy hiểm nào, lại càng không có sự đe dọa diệt vong.

Chỉ là trong thời gian này.

Tình hình nội bộ Càn Nguyên tông rất nhạy cảm.

Vì tông chủ đang hướng tới chuyện kế thừa.

Khiến cho Cáp Lân và một vị sư đệ khác nảy sinh mâu thuẫn, tu vi của Võ Chí đã đạt đến cảnh giới Hư Thần, anh ta muốn một mình chuyên tâm rèn luyện để xem xem có thể đạt đến cảnh giới Đại Đế không.

Anh ta cũng có suy nghĩa của riêng mình trong việc tìm người kế thừa ngôi vị tông chủ.

Trong lòng anh ta, Cáp Lân không phải sự lựa chọn tốt nhất.

Đối với Cáp Lân, anh ta rõ ràng là không phục, anh ta đã vì tông môn mà vỡ đầu đổ máu, dựa vào đâu mà không phải là người thừa kế tốt nhất.

Buổi tối.

Cáp Lân đến chỗ ở của Lâm Phàm, Cáp Lân vốn đang nổi giận đùng đùng, sau khi bước vào phòng của bác trai, thấy anh đang nhìn anh ta với nét cười không đổi, sự không cam lòng và lửa giận trong anh ta đã hoàn toàn tan biến.

“Bạch Bạch, con đến rồi.” Cáp Lân kính cẩn nói.

Với tu vi ngày càng thâm hậu, càng ngày anh ta càng phát hiện ra năng lực thâm sâu khó lường của bác trai.

Lâm Phàm nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Nội tâm của con mất bình tĩnh, có chuyện gì rồi đúng không?”

Cáp Lân đáp: “Bạch Bạch, bác nói xem từ khi còn rất nhỏ con đã trở thành đồ đệ của tông môn, vì tông môn mà nỗ lực biết bao nhiêu, mấy năm gần đây con tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, cùng không dám gây ra chuyện gì bất lợi cho tông môn, bất kì sư đệ nào gặp khó khăn con cũng hết lòng giúp đỡ, tại sao tông chủ lại nói con không thích hợp, con không phục, con buồn lắm.”

“Bạch Bạch, bác nói xem, chuyện này không phải là rất quá đáng sao?”

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Vị trí tông chủ quan trọng lắm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận