Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1239: Nếu thật là luôn thân thiện như vậy thì chúng ta có thể cùng đi du lịch. (2)

Nếu thật là luôn thân thiện như vậy thì chúng ta có thể cùng đi du lịch. (2)

Độc Nhãn Nam lại đang quan sát hoàn cảnh quanh hồ, ánh mắt khẽ liếc đám con em tộc lớn trong vũ trụ.

Quả nhiên là theo đến.

Ông ta biết rõ những người này là muốn từ trong tay bọn họ chiếm chút lợi ích.

Với thủ đoạn của bọn chúng quả thực sẽ gây phiền phức cho núi Trường Bạch, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm mà nói, thật sự sẽ đe dọa đến mạng nhỏ của bọn chúng, trải qua chuyện vừa rồi, tộc lớn trong vũ trụ muốn đi theo Lâm Phàm.

Nói không chừng sẽ kiếm được gì đó tốt.

Lúc này.

Rồng ẩn nấp dưới đáy hồ, cảm nhận được tình hình bên hồ có rất nhiều người tới, hiện tại nếu nó hiện nguyên hình chắc chắn có thể dọa toàn bộ mọi người sợ hãi, nhưng điều khiến nó có chút sợ hãi chính là... tên nhóc đứng trên hồ.

Tuy là miệng nói không phục nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.

Lẳng lặng chờ đợi.

Chờ xem việc này sẽ đi đến đâu đã.

“Bát thái tử, các người qua đây làm gì?” Độc Nhãn Nam chủ động đi đến chỗ đám con em trong tộc lớn ngoài vũ trụ nói chuyện, thật sự âm hiểm, ông ta xem như đã nhìn rõ rồi, cho không dẫn theo thì bọn họ cũng chủ động theo tới.

Bát thái tử đáp: “Thực sự là tiện đường thôi.”

Độc Nhãn Nam cười hà hà, nếu thật tin tưởng được lời quỷ của các người vậy thì chúng là chuyện tin tà rồi.

Chỉ là đã thế này rồi thì có ngăn cũng không được.

Địch không động, ta không động.

Tuyệt đối không để bọn chúng chiếm được chút lợi ích nào.

Nếu như không có đám Lâm Phàm ở đây mà nói, đám người trong tộc lớn ngoài vũ trụ này chắc chắn sẽ công kích thiên trì mãnh liệt, ép rồng dưới đáy thiên trì ra, nhưng bây giờ, bọn chúng cũng chỉ đành đợi.

Có người trong tộc lớn ngoài vũ trụ truyền tin cho tộc lão.

Nói cho tộc lão biết tình hình nơi này.

Tiếp tục như vậy, có quỷ mới biết khi nào mới làm tiếp được.

“Lâm Phàm, chỗ này đẹp thật đấy.” Tiểu Bảo nói.

Lâm Phàm đáp: “Ừ, thật sự rất đẹp, có phải cậu thích lắm không?”

“Tất nhiên rồi, tôi đến lần trước, tôi thậm chí còn không nhìn kỹ.”

“Nếu cậu thích đến đây vậy sau này tôi sẽ thường dẫn cậu tới.”

Ông Trương luôn không nói chuyện lại chủ động nói: “Tôi cũng muốn.”

“Được, không vấn đề gì.” Lâm Phàm đồng ý yêu cầu của họ, trong lòng thầm nghĩ nhất định sẽ đưa vợ tới đây xem thử.

Grừ!

Đúng lúc này.

Mặt nước thiên trì tĩnh lặng dao động.

Phạm Cổ kinh hãi.

Lúc này chủ nhân xuất hiện, là muốn cùng đối phương liều mạng à, tuy nói cậu ta biết rõ chủ nhân rất cường đại, nhưng tên nhóc đối diện lại càng khủng bố hơn, hy vọng chủ nhân đừng quá xúc động.

Ngay sau đó.

Tiếng rồng ngâm vang vọng trời xanh.

Người trong tộc lớn ngoài vũ trụ không khỏi bàng hoàng trước sự xuất hiện của rồng.

Ngược lại đám người Vĩnh Tín đại sư rất kinh ngạc.

Đây là sinh vật chỉ xuất hiện trong thần thoại cổ xưa.

Hôm nay có thể tận mắt thấy, ngẫm lại cảm giác rất tuyệt.

Rầm ầm!

Mặt nước nổ tung.

Một con rồng bay lên trời, giống như trong thần thoại cổ xưa vậy, bá đạo dũng mãnh, có thể gọi là sinh vật hoàn hảo nhất trên thế gian, sức mạnh của rồng lan tỏa, toàn bộ các sinh vật trên núi Trường Bạch dường như cảm nhận được một áp lực khủng khiếp , trấn áp linh hồn của chúng.

Hổ bình tĩnh như không, anh Điêu lại cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng là bị áp chế rồi.

Tà Vật Công Kê nhìn một màn trước mắt cũng có chút vỡ vụn.

Nếu như còn tiếp tục như muốn vỡ vụn mà nói.

Thì nó chính là con gà sứ vỡ vụn đầu tiên trên thế giới xuất hiện rồi.

“Wow…”

Tiểu Bảo há hốc mồm, trong tròng mắt đen lóe sáng, đó là biểu hiện của cậu ta khi nhìn thấy một sinh vật kỳ ảo.

Ông Trương kinh hô: “Con sâu lớn…”

Lâm Phàm nói: “Đây là rồng.”

Nếu không có Lâm Phàm ở chỗ này, lời ông Trương vừa nói ra lời nói này, rất có thể đã bị nuốt mất rồi.

Sắc mặt Độc Nhãn Nam ngưng trọng.

Không biết rồng muốn làm gì, từ giao hóa rồng xong thực sự rất mạnh mẽ, hơi thở đó không thể đánh lừa được con người, Độc Nhãn Nam tự hỏi, liệu khoảng cách giữa con người và dị thú có thực sự lớn đến vậy không?

Đám con cháu của tộc lớn ngoài không vũ trụ nhìn thấy sự xuất hiện của rồng xong thì ngơ ngác nhìn nhau.

Rồng…

Những sinh vật này cũng tồn tại trong vũ trụ, nhưng chúng thực sự rất hiếm, thứ mà bọn họ nhìn trúng là máu trong cơ thể, vảy và gân của đối phương.

Bọn họ không hành động.

Mà là chờ đợi.

“Lâu rồi không gặp.” Rồng nhìn Lâm Phàm, chậm rãi mở miệng nói.

Không có chủ động khiêu khích, sau đó là cảnh tượng chiến đấu như trong tưởng tượng.

Lâm Phàm nghi ngờ đáp: “Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

Thực sự là quên rồi.

Mơ quá nhiều lần, lâu dần những người không quan trọng anh đều quên mất.

Rồng trước mặt anh cũng là một trong số đó.

Càng đừng nói lúc gặp mặt nó chỉ là giao, còn chưa biến thành rồng.

Nghe được những lời này.

Rồng không hề tức giận mà có tức giận cũng vô dụng, e là còn bị đánh cho một trận tơi bời nữa, nó nghĩ lâu, có lẽ giờ nó hóa rồng xong rất mạnh, nhưng nó vẫn chưa chắc mình có thể đánh thắng Lâm Phàm.

Thận trọng một chút cũng không có vấn đề gì.

Cũng chẳng phải thâm thù đại hận gì.

“Gặp rồi, lúc trước gặp rồi, có lẽ ngươi đã quên mất thôi.” Rồng đáp.

Lâm Phàm cười nói: “Xem ra thật sự là từng gặp, bây giờ trí nhớ của tôi rất kém, có rất nhiều thứ tôi rất dễ quên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận