Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 249: Tôi ngốc nghếch, tính lừa bịp vốn có rất mạnh

Đầu của yêu quái cá sấu rơi trên mặt đất, không có chút hơi thở hay động tĩnh nào.

Lâm Phàm và lão Trương tò mò nhìn yêu quái cá sấu, đều gãi đầu ngơ ngác.

"Nó bị sao vậy?"

"Không biết."

Yêu quái cá sấu bỗng dưng thành như này khiến cho bọn họ hoài nghi, nhưng chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm là bọn họ muốn tiếp tục vui mừng.

Lâm Phàm vỗ vai của lão Trương, khen ngợi hết lời: "Lão Trương, tôi biết ông nhất định sẽ làm được mà, ông thật sự thành công rồi, ông đã không đi theo hướng 1% thất bại."

Vẻ mặt của lão Trương bây giờ vô cùng vui vẻ, đôi mắt cũng cong thành hình bán nguyệt.

"Tôi biết tôi sẽ thành công mà, lúc tôi hạ châm đã có dự cảm này rồi." Lão Trương nói.

Bọn họ hiển nhiên đã quên mất chuyện yêu quái cá sấu đã bị bọn họ giết chết.

Nhưng mà chuyện đó thật ra không quan trọng.

Điều khiến bọn họ chú ý là chân trước của cá sấu thật sự đã mọc dài ra.

Lâm Phàm vỗ yêu quái cá sấu, nói: "Bây giờ mày tin chưa, lão Trương lợi hại lắm đấy. Mày nhìn chân trước của mày đi, dài ra thật này, nếu mày vui vẻ thì cười lên một cái đi."

Lão Trương ngẩng cao đầu.

Dương dương tự đắc.

Không sai.

Tôi là lợi hại nhất.

Nhưng dần dà, bọn họ phát hiện ra tình hình có chút gì đó không đúng, bởi vì yêu quái cá sấu vẫn không động đậy.

Hai người mặt đối mặt.

"Nó làm sao vậy?"

"Không biết nữa."

"Vui đến chết luôn hả?"

"Chắc vậy đấy."

“Bọn chúng thật đáng sợ, đáng sợ hơn tôi tưởng nhiều đấy.”

Khi yêu quái vua heo độc ác bị bọn chúng ăn thịt một cách tàn nhẫn, thì biết là họ không hề đơn giản.

Sau khi được trải nghiệm việc này.

Yêu quái gà trống hiểu rõ rằng bọn chúng phải đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng.

Không dám nói một lời nào.

Giữ được mạng sống mới là điều quan trọng nhất.

Ừ…

Kể từ ngày mai, nhân đôi số trứng, đẻ cho họ bốn quả để chứng minh giá trị tồn tại của chúng.

Yêu quái gà trống phát hiện ra bầu không khí có gì đó không đúng.

Biểu cảm của hai người này đã thay đổi.

Ban nãy còn tươi cười, nhưng giờ nụ cười ấy dần dần được thu lại.

“Nó chết thật rồi.”

Lâm Phàm vuốt ve con yêu quái cá sấu, cảm thấy buồn, khó chịu. Hai chân trước của nó rõ ràng là đã mọc trở lại, nhưng có vẻ như nó không cảm nhận được cảm giác đi bằng bốn chân.

“Tôi khó chịu”

Ông Trương cúi gằm mặt xuống, nước mắt rưng rưng, rất đau lòng. Cả đời này ông tôi nghiên cứu châm cứu, đến thăm nhiều giáo viên nổi tiếng ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để lấy thừa bù thiếu, tổng hợp thế mạnh của mọi người và sáng lập ra phương pháp vận hành hệ Ngân Hà. Sau đó, trình độ được cải thiện, kỹ thuật châm cứu đạt đến cực điểm, được gọi là phương pháp xoay chuyển vũ trụ, mục đích là có thể mang lại hạnh phúc cho người khác.

Nhưng bây giờ…

Ọt ọt ọt!

Đói đến mức bụng kêu ra tiếng.

Lâm Phàm hỏi: “Ông đói bụng chưa?”

Lão Trương lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt: “Có, tôi hơi đói. Sau khi thực hành châm cứu xong thì cảm thấy rất đói.”

Hai người nhìn nhau.

Ánh mắt nhìn về phía con cá sấu hung ác của mình.

Mọi thứ đều phát sáng.

Yêu quái gà trống sợ hãi, nó nhận ra mục đích từ trong ánh mắt của họ.

Sẽ không ác độc như thế chứ.

Vừa nãy vì người tôi mà đau buồn như chết đi sống lại, hiện tại lại muốn… hơi bị tàn nhẫn quá rồi đấy.

“Nó rất dễ thương.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: “Tôi thật sự hy vọng rằng nó có thể sống cùng chúng tôi. Tôi đã xem trên TV, thịt cá sấu hình như rất ngon.”

“Thật vậy ư?”

“Thật đấy, khi tôi xem TV, tôi đói đến mức chảy cả nước miếng.”

Nếu con yêu quái cá sấu đó có linh thiêng, thì chắc chắn sẽ tức giận mà gào lên, các ngươi có còn còn con người không?

Có thể làm những việc mà con người hay làm được không?

Ông Trương thương tiếc nói: “Nhưng chúng tôi không có lửa, cũng không có vỉ nướng, hơn nữa nó còn to như vậy, cho dù có vỉ nướng thì cũng không thể đặt lên được.”

Rõ ràng là đợi chút nữa là có thể ăn rồi, nhưng vì đồ ăn quá to nên cũng không còn cách nào khác.

Lâm Phàm vỗ vai ông Trương cười: “Xem tôi này.”

Nhìn thấy ông tôi nâng chân trước của con cá sấu lên, những đốm lửa xuất hiện từ đầu ngón tay của anh tôi.

Ông Trương cảm thán: “Cậu thật thông minh, chúng tôi vừa nướng vừa từ từ ăn à?”

“Ông cũng thông minh đấy.” Lâm Phàm khen ngợi.

Ông Trương gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Không có gì.”

Rõ ràng là rất thông minh nhưng mà lại quá khiêm tốn thì cũng không phải là điều gì tốt.

Ngọn lửa chạm vào chân trước của con yêu quái cá sấu, ào một tiếng, cơ thể của con cá sấu giống như là được đổ một lớp xăng, ngay lập tức bị ngọn lửa bao phủ lấy. Sau đó, một mùi thịt thơm ngào ngạt lập tức xông vào cánh mũi.

“Trông ngon quá.” Yêu quái gà trống chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào con yêu quái cá sấu trước mắt. Mặc dù chúng tôi đều là đồng loại, nhưng món ngon không phân biệt chủng tộc.

Cứ tưởng hai người này quan tâm nó thì chắc chắn sẽ chia cho nó một ít.

Ở một nơi nào đó trên đường.

“Bùm!”

Lưu Ảnh hét lên một tiếng, lập tức làm nổ mấy lá bùa gắn vào yêu quái, yêu quái ngã xuống đất, cả người be bét máu.

Sau đó, chỉ thấy được Lưu Ảnh hét vào tấm chắn của nhà Phật gia kia.

“Lỗ Hán, cậu có thể nào mỗi lần bị yêu quái uy hiếp thì đừng đâm đầu vào cửa nhà người tôi nữa được không, chúng tôi lại phải bỏ tiền ra để sửa lại đấy.”

Ông tôi bất lực, gặp những bậc thầy Phật giáo thích đùa giỡn trai đẹp là điều sai lầm.

Khi đối mặt với yêu quái, anh tôi ré lên một tiếng, quần áo trên người trong nháy mắt rách toang, anh tôi không hiểu lúc chiến đấu cởi quần áo là được rồi sao mà còn phải khoe ra sự đẹp trai của mình nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận