Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 741: Sự giải thích hoàn mỹ lại rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Sự giải thích hoàn mỹ lại rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì

Vùng hoang vu xa xôi.

Ở đây đã từng là nơi trồng ruộng của người dân sống phía ngoài. Bởi vì Tà Vật, dẫn đến không ai sống ở nơi này nữa, đều chuyển vào trong thành phố.

Trong một ngôi nhà cũ nát.

Có mùi máu tươi nhàn nhạt tản ra.

“Người đang ở bên trong, hai người vào cùng tôi.” Ngô Thắng đẩy cửa tiến vào, phát hiện bên trong có không ít người. Những người đó nhìn thấy Ngô Thắng trở về đều cung kính nói: “Cậu chủ.”

Ngô Thắng gật đầu.

Những người xung quanh tò mò nhìn Lâm Phàm và ông Trương, đồng thời, con gà kia cũng rất thu hút ánh nhìn.

Rốt cuộc bọn họ là ai?

Rốt cuộc là cậu chủ tìm ở đâu ra?

Lâm Phàm phát hiện những người trong phòng đều có vẻ rất tiều tụy, giống như là gặp phải chuyện lớn nào đó. Anh đang nghĩ rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm cho bọn họ tiều tụy đến vậy.

Cẩn thận nghĩ… rất khó để nghĩ ra.

Những chuyện mà anh đã trải qua, hình như đều rất đơn giản, không có làm cho anh cảm thấy khó khăn như trong tưởng tượng.

Rất nhanh.

Bọn họ đi vào bên trong. Có một ông cụ nằm trên giường gỗ, hơi thở yếu ớt, cả người đều là vết thương. Nói một cách đơn giản, chính là khí ra thì nhiều, khí vào thì ít. Nếu như không mau chóng cấp cứu, căn bản là xong đời.

“Ông ấy là ai?” ông Trương rất tò mò: “Ôi chao, những vết thương này rất nặng. Nếu như những vết thương đó đều ở trên người tôi, khẳng định là sẽ đau chết tôi. Cũng may không phải ở trên người tôi.”

Các tộc nhân đang vây xem nghe thấy lời này, sắc mắt thay đổi, hơi lộ vẻ tức giận. Rốt cuộc là người do cậu chủ tìm ở đâu ra? Nghe xem, còn là lời của con người nói ra sao?

Đúng là quá đáng.

Chỉ là thấy cậu chủ không tức giận, đám người bọn họ còn có thể nói gì, chỉ có thể thành thật đứng đó.

Ngô Thắng nói: “Đại sư, người này là Tộc Lão của tộc tôi. Chúng tôi đi vào một di tích trên núi Trường Bạch. Vốn là muốn đi thăm dò một phen, nhưng lại không ngờ bên trong có ẩn chứa thế lực cổ xưa, trực tiếp làm Tộc Lão bị thương nặng.

“Cậu chủ…”

Có tộc nhân lên tiếng nhắc nhở, tiết lộ có hơi nhiều chuyện, hơn nữa, di tích cỗ xưa là do bọn họ phát hiện ra, sao có thể nói cho người khác nghe.

Ngô Thắng giơ tay ngăn lại: “Hai người này là bạn tôi, đừng nói nhiều.”

Anh ta không ngờ tộc nhân một chút mắt nhìn cũng không có.

Người có thể được anh ta đối đãi như vậy, sao có thể là người tùy tiện, đúng là không biết động não, ngốc thiệt sự.

“Lâm Phàm, đại sư, hãy xem thử Tộc Lão tộc tôi còn có thể cứu sống được không.”

“Trước đó chúng tôi đã thử qua, trong cơ thể ông ấy có một luồng sức mạnh xa lạ đang hủy hoại sức sống của ông ấy. Với phương pháp hiện giờ của chúng tôi, không có cách nào loại trừ nó.”

Đám người Ngô Thắng đã thử hết tất cả những cách có thể thử, ngay cả đan cứu mạng lấy từ trong tộc cũng đưa cho Tộc Lão dùng, nhưng lại như một đi không trở lại, không hề có chút động tĩnh gì.

Sau đó.

Lâm Phàm và ông Trương đứng trước mặt Tộc Lão.

“Ông Trương, ông qua xem thử.” Lâm Phàm nói.

Ông Trương nói: “Cậu cũng xem thử.”

Ngay sau đó, hai người hai miệng một lời, gật đầu, rất đồng ý với hành động này, gặp phải vấn đề gì thì phải cùng nhau giải quyết.

Ngô Thắng bảo tất cả mọi người im lặng, không cho phép làm phiền đại sư chữa trị. Anh ta vẫn luôn suy nghĩ, cuối cùng là thuật châm cứu của đại sư là chuyện gì xảy ra, rất là huyền diệu, lại hết sức thần kỳ. Cho dù đã từng gặp rất nhiều tộc Tinh Không, cũng chưa từng thấy loại năng lực như vậy.

Anh ta tự cảm thấy may mắn.

Sau khi đến hành tinh này, không có trực tiếp hủy áo, sau đó bá đạo xuất hiện, tỏa ra khí thế đáng sợ vô song, không để dân bản xứ vào mắt, bằng không hậu quả khó lường.

Có lẽ sẽ chết rất thảm.

“Tôi muốn cởi đồ.” Ông Trương nói.

Lâm Phàm nói: “Ừm, cởi đồ hay đấy.”

Ngô Thắng nghe thấy, vội vàng nghe theo lời đại sư, cởi đồ Tộc Lão ra. Anh ta biết đại sư khẳng định là đã nghiêm túc rồi. Dù sao thì sức mạnh cổ xưa có thể làm cho Tộc Lão bị thương đến mức độ này, tuyệt đối không bình thường, tùy tiện châm cứu nhất định là có chút không ổn.

Anh ta khẽ yên tâm hơn.

Miễn là đại sư nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Cởi đồ ra.

Ông Trương tò mò nhìn, sau đó nói nhỏ bên tai Lâm Phàm: “Cậu xem vết thương của ông ấy, thật đáng sợ. Nếu như nó ở trên người tôi, tuyệt đối sẽ đau chết mất.”

Lâm Phàm nói: “Sẽ không, tôi sẽ giúp ông ngăn hết mọi sự tổn thương.”

“Cậu thật tốt.” Ông Trương cảm động đến sắp khóc.

“Hi hi.” Lâm Phàm cười. Anh luôn cảm thấy ông Trương suy nghĩ quá nhiều. Thật ra đây là chuyện rất bình thường, không có nghiêm trọng, phức tạp đến vậy. Anh không muốn nhìn thấy ông Trương chịu bất cứ sự tổn thương nào. Nếu như có nguy hiểm, vậy thì để nguy hiểm phủ xuống đầu anh đi.

Dáng vẻ nói chuyện thì thầm của bọn họ, Ngô Thắng cảm thấy đặc biệt yên tâm, giống như là đối phương đang thảo luận phương pháp chữa trị.

Thật ra anh ta đâu biết.

Hai người họ căn bản là không phải đang thảo luận phương pháp chữa trị, mà là đang thảo luận về vết thương trên người đối phương nghiêm trọng như vậy, nếu ở trên người mình, có phải là sẽ chết người không.

Lúc này.

Ông Trương lấy từ trong người ra một món bảo bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận