Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 881: Không… Thượng đế đã bỏ rơi chúng ta

Không… Thượng đế đã bỏ rơi chúng ta

Xe van đã sớm đổi thành chiếc xe công vụ mới.

Không đáng bao nhiêu tiền.

Khoảng 20 vạn tệ mà thôi.

Ăn mặc cũng rất chỉn chu, quần áo hàng hiệu, đối với bọn họ mà nói cũng chỉ như mưa bay.

“Này, xin chào.”

Lâm Phàm vẫy tay với bọn họ, tương đối ấn tượng.

“Ai?”

Chu Hổ sửng sốt, anh ta và Nhị Đản ở đây hô hào chí khí, hướng về tương lai, đột nhiên có tiếng nói truyền đến, thật sự giật thót mình, bị dọa sợ tới nỗi suýt mất mạng.

Nhìn kĩ.

Có chút quen mắt.

Nghĩ lại… Chết tiệt, thì ra là bọn họ.

Hai đám người nhìn nhau.

Cách Cách Vu luôn thời thượng như vậy, lông xanh dựng lên, giương cao khí thế của Tà Vật.

Tà Vật Công Kê chăm chú nhìn Cách Cách Vu.

Không ngờ lại gặp được tên ngốc này.

Hổ Đản Vu là một vị cường giả của tộc Tinh Không, không biết là cậu chủ của tộc nào, rơi xuống hành tinh này, mất trí nhớ, được bọn họ thu nhận, dựa vào vẻ đẹp trai, được rất nhiều phú bà theo đuổi, do đó giúp cho đám Chu Hổ có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Ngay cả Cách Cách Vu cũng hưởng ké may mắn của Hổ Đản Vu, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt, hơn nữa đều là thịt mỡ chất lượng cao.

“Chào mọi người.”

Chu Hổ khá sợ Lâm Phàm, chủ yếu là do Lâm Phàm quá mạnh, không thấy người ta chém giết Tà Vật như cắt đậu hũ sao, dễ như trở bàn tay, không có gì khó khăn.

Vì vậy, lúc chào hỏi, có vẻ rất nhiệt tình.

“Đã lâu không gặp.” Lâm Phàm đáp.

Chu Hổ: “Đúng vậy.”

“Ơ, xe van ngày trước của các người đâu?” Lâm Phàm hỏi.

Chu Hổ có chút đắc ý nói: “Gần đây làm ăn cũng ổn, kiếm được một khoản, đã đổi xe mới rồi.”

“Ồ.”

Lâm Phàm thấy bọn họ sống tốt nên cảm thấy rất vui, anh hi vọng ai cũng đều sống thật tốt.

Lúc này.

Tà Vật Công Kê nói chuyện với Cách Cách Vu, đều là Tà Vật nên có rất nhiều chủ đề chung.

Cứ đứng trước mặt Cách Cách Vu là địa vị của Tà Vật Công Kê lại thấp hơn một chút.

Không dám nhìn thẳng nó.

Khiến cho tâm trạng của Tà Vật Công Kê có chút khó chịu, bị con người bắt nạt, bị Nhân Sâm ức hiếp cũng thôi đi, nhưng không ngờ con tinh tinh lông xanh thối tha này cũng bắt nạt nó, thực sự quá đáng.

Chu Hổ không có lời nào để nói với Lâm Phàm.

Có cảm giác muốn lùi bước.

Dù sao thì bọn họ đã từng bắt cóc Tiểu Bảo, chuyện này đối với bọn họ mà nói, mãi mãi là vết nhơ, chỉ cần nghĩ tới bắt cóc, bọn họ đều nghĩ ngay tới việc ở trong nhà vệ sinh.

Nếu như gặp Hổ Đản Vu sớm hơn một chút, để anh ta qua lại với phú bà sớm hơn một chút, thì ngày trước bọn họ cũng không đến nỗi thảm như vậy, nhưng vẫn may, ông trời vẫn luôn phù hộ cho bọn họ, những ngày tháng tốt đẹp đã đến rồi.

Điện thoại reo lên.

Chu Hổ nghe điện thoại, là một phú bà gọi tới, bảo bọn họ tới thông cống thoát nước, bởi vì công việc của bọn họ rất bận, đã xếp kín hết cả tháng sau.

Phú bà trực tiếp chen ngang với giá 3 vạn tệ.

Kiếm tiền chính là việc dễ dàng như thế.

Chu Hổ bận rộn công việc, tìm được lý do, lập tức dẫn bọn họ chạy trốn.

Bọn họ chỉ cần chăm sóc Hổ Đản Vu thật tốt.

Cuộc đời sẽ thuận buồm xuôi gió.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Văn phòng.

Hách Nhân pha một chén trà cho Lâm Phàm, đây là lá trà quý giá của ông ta, chỉ đưa cho người biết uống trà mới xem như đáng giá, nhưng Lâm Phàm và ông Trương đều không biết, bởi vậy Hách Nhân chỉ pha một ly, ông Trương đành uống nước sôi.

Có điều… nhìn xem, không phải uống nước sôi cũng vui vẻ à.

Hách Nhân ngồi đối diện Lâm Phàm, bày ra dáng vẻ tươi cười đầy ẩn ý: "Thằng nhóc cậu được lắm, còn khiến người ta chủ động tới cửa quan tâm cậu, đừng nói, trước kia thật sự không phát hiện ra cậu lại có sức hấp dẫn như thế."

"Có ý gì?" Lâm Phàm khó hiểu hỏi.

Hách Nhân: "Không hiểu thật hay giả đấy?"

Lâm Phàm thật sự không hiểu Hách Nhân nói như thế rốt cuộc là có ý gì.

Hách Nhân cười, chỉ tay vào Lâm Phàm: "Lương Viện, biết cô nhóc kia không? Chính là người mà mỗi đêm xem tin tức thì cậu đều nói là vợ cậu đó, ban đầu thì đúng là không tin, cũng không nghĩ rằng người bạn qua thư vậy mà lại là đối phương thật. Người ta viết thư cho cậu, sao cậu không đáp lại?"

Lâm Phàm nhớ lại, quả thật có một người bạn qua thư, khi anh ta ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì có gửi thư qua lại, anh ta và ông Trương thường xuyên phải nhờ giáo sư Tinh Không chỉ bảo, nếu không cũng chẳng biết trả lời như thế nào.

"Tôi đã có vợ rồi." Lâm Phàm nói.

"Không phải vợ của cậu là cô ấy đấy à."

Hách Nhân mệt lòng, thanh niên bây giờ đúng là biết chơi, nhớ đến mình thời trẻ, tài hoa tuyệt vời, không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp muốn làm quen với ông ta.

Nhưng ông ta đều từ chối.

Không ai có thể ngăn cản ông ta học tập.

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Không phải, vợ của tôi là Mộ Thanh, tôi với cô ấy là bạn qua thư, nhưng tôi không muốn để cho vợ tôi biết. Trong lòng tôi chỉ có vợ mình, sẽ không thay đổi."

"Thằng nhóc cậu thật là khiến người ta tức chết mất, tôi mặc kệ cậu có vợ hay không, cậu phải nhớ kĩ một câu cho tôi, trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay, đây mới là mới là điều mà người đàn ông theo đuổi cả đời. Bây giờ cơ hội của cậu đã đến, nếu cứ bỏ qua như vậy, chờ cậu đến tuổi của tôi, có lòng mà không có sức thì cậu sẽ biết hai chữ hối hận viết như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận