Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1160: Lâm Phàm tôi sẵn sàng làm bạn luyện tập với cậu. (2)

Lâm Phàm tôi sẵn sàng làm bạn luyện tập với cậu. (2)

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Các bạn học sinh lục tục đến trường.

Đều là những người trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn.

Bảo vệ cửa là một người rất dễ bị coi nhẹ, trong mắt đám học sinh, đó chính là tồn tại không quan trọng, gặp người lễ phép, thì sẽ chào Lâm Phàm vài câu.

“Chào buổi sáng.” Một thiếu niên để kiểu đầu nấm, đi đến trước mặt Lâm Phàm ân cần chào hỏi.

Lâm Phàm nhìn thấy cậu thanh niên chào hỏi mình, anh cảm nhận được, thanh niên này thật cô đơn, nhìn đám học sinh xung quanh thì biết, những học sinh khác đều đi thành cụm, cười cười nói nói đi về phía lớp học chỉ có chàng trai này đi một mình.

Theo anh thấy bảo vệ cửa là một nghề nghiệp thiêng liêng, tuy rằng tiền lương ít, nhưng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề, nếu có người xấu đến đây thì bảo vệ cửa chính là người đầu tiên bị hại.

Muốn chạy trốn cũng chưa chắc đã trốn được khi bị chém sẽ đưa ra lời nhắc nhở đến những người cần được bảo vệ.

Mau chạy đi.

Vì vậy tăng thêm ít tiền lương hình như cũng không có gì quá đáng.

Thời gian trôi qua thật nhanh tất cả học sinh đều đã lớp học, Lâm Phàm chuẩn bị đóng cửa đây là quy định của học viện, anh là bảo vệ cửa tất nhiên phải tuân thủ quy định này.

Có âm thanh tràn đầy vội vã vang lên.

“Đợi một chút... chú ơi, đợi cháu một chút.”

Đường Nại Nhất vội vàng chạy đến, một người không có dáng dấp như cô, khi chạy cũng chẳng thấy được gì chỉ có hai bím tóc đuôi ngựa là lắc lư không ngừng.

“Chào buổi sáng!”

Lâm Phàm mỉm cười chờ đối phương chạy đến trước mặt anh.

“Cảm ơn chú đây là bữa sáng mà cháu mang cho chú.”

Vì để mua chuộc Lâm Phàm, Đường Nại Nhất cũng đã tốn nhiều công sức chuẩn bị dùng bữa sáng để khiến đối phương dao động, cô đưa bữa sáng cho Lâm Phàm rồi vội vàng chạy vào trong trường học lại sắp muộn học hãy sắp bị thầy giáo lườm cho rồi thật sự đau khổ quá.

Lâm Phàm nhìn bóng lưng đang vội vã chạy của cô.

Đây chính là dáng vẻ tràn đầy sức sống của thanh xuân.

Lâm Phàm nhìn bữa sáng trong tay có các món đơn giản như cháo đậu nành bánh bao thịt, sủi cảo hấp, còn có cả đồ ăn kèm rất phong phú.

“Cảm ơn!” Lâm Phàm hô lớn.

Cho dù đối phương không nghe thấy tiếng cảm ơn của anh, thì cũng phải nói, nNếu không thì thực sự không ai biết được rồi.

Chính vào lúc này.

Vài chiếc xe bọc thép chạy qua cửa học viện, Cơ Quan Thảo Phạt đã tìm kiếm cả một đêm vẫn chưa từ bỏ, vẫn đang tìm kiếm trong thành phố, động tĩnh lớn như vậy, khiến cho cư dân trong thành phố vô cùng lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ an cư lạc nghiệp ở thành phố này hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp bất kỳ một động tĩnh gì điều khiến bọn họ cảm thấy vô cùng bất an.

Rất nhiều người dân đã lên mạng tìm kiếm tin tức.

Cơ Quan Thảo Phạt chắc chắn sẽ không để cho những tin tức kiểu này xuất hiện tầm mắt của người dân, nếu không sẽ tạo ra nỗi hoang mang không thể áp chế nổi.

Buổi trưa.

Người bảo vệ già đến, ông ta đã lớn tuổi rồi, không thích hợp trực đêm vì vậy công việc trực ca đêm chỉ có một mình Lâm Phàm làm, nhân khoảng thời gian này Lâm Phàm đến khu đất hoang đã được anh dọn sạch cỏ để tưới nước cho đám hạt giống cà chua.

“Mau lớn nhanh lên nhé, mùi vị của chúng mày chắc chắn sẽ rất ngon.” Lâm Phàm lẩm bẩm tự nói chuyện vô cùng chờ mong, nếu thực sự có quả, thật hi vọng ông Trương cũng có thể được nếm thử, chắc chắn ông ấy sẽ rất thích.

Trong lúc Lâm Phàm bận rộn tưới cây

Một bóng dáng lạc lõng xuất hiện ở khu vực xung quanh.

Lâm Phàm vừa nhìn đã nhận ra, là cậu thanh niên đã chào anh lúc buổi sáng, cậu ta để kiểu đầu nấm, không thể không nói, kiểu tóc này rất đẹp, anh đang nghĩ sau khi trở về, sẽ để cho Tiểu Bảo để thử kiểu tóc này, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Anh chàng Trình Chí cúi gằm mặt, vừa đi vừa đá viên cuội trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

“Quả nhiên mình là người không được chào đón bởi vì mình là một tên phế vật.”

“Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng bây giờ bảo tôi phải làm gì đây.”

Trình Chí rất đau lòng, cậu ta cảm thấy mình bị tất cả mọi người ruồng bỏ, cho dù cậu vẫn luôn vui vẻ tích cực xây dựng mối quan hệ với người khác nhưng lúc thầy giáo phân chia nhiệm vụ, không ai để ý đến cậu hết.

Cậu ta tự hỏi chính mình.

Tại sao lại như vậy.

Cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra đây không phải trò chơi làm nhà của bọn con nít, sau khi mọi người tốt nghiệp, cái mà bọn họ phải đối mặt chính là những con quái vật đáng sợ, không nâng cao thực lực của mình, thì kết quả cuối cùng chỉ có chết thảm trong tay quái vật.

Cùng luyện tập, cần nhất chính là thực lực của hai bên phải ngang nhau như vậy mới có thể cùng nhau tiến bộ.

Trình Chí biết thực lực của mình yếu đuối, không phải do cậu ta không cố gắng mà là cho dù cậu ta nỗ lực đến đâu kết quả đều sẽ như nhau.

“Xin chào, cậu đang làm gì vậy?”

Lâm Phàm chào hỏi với Trình Chí, cảnh tượng buổi sáng anh vẫn luôn nhớ, người ta đã chủ động chào hỏi anh nếu như đã nhìn thấy đối phương ở đây, tất nhiên cũng phải đi ra chào hỏi lại.

Trình Chí nghe thấy có tiếng người sợ hãi nhảy dựng lên sau khi nhìn thấy là Lâm Phàm, mới chậm rãi thở phào một hơi.

“Không có gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận