Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1351: Ta vẫn còn là một đứa trẻ đấy. (2)

Ta vẫn còn là một đứa trẻ đấy. (2)

Ai cũng không dám đảm bảo, nạn nhân tiếp theo sẽ không phải là bọn họ.

Lâm Phàm nói: "Đợi một chút, để tôi tìm kỹ đã, tôi đã có một chút hơi thở của cậu ta từ chỗ Ý Chí, chỉ cần cảm nhận một chút, là có thể tìm được."

Trong hang động.

Mạc Bỉ run như cầy sấy trốn ở bên trong.

"Anh Mạc Bỉ, có người đã đi vào lãnh địa của chúng ta, Anh mau đi ra đây, chúng ta cùng nhau đi dạy dỗ cho người đó một bài học." Một con rồng nhỏ ngốc nghếch đang la hét.

Mạc Bỉ nghe thấy những lời này, trong lòng càng sợ hãi, trong lòng nghĩ, nhất định là loài người đáng sợ đó đã tìm đến rồi.

Thật đáng chết.

Không biết mình đã chọc phải ai rồi.

Chỉ mới ra ngoài đi lượn một vòng, còn chưa kịp làm gì cả, thì lại dính vào việc này, căn bản không cần nhìn, cậu cũng biết chắc chắn người đó đến tìm mình.

Nếu không thì sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy.

Đột nhiên.

Mạc Bỉ cảm thấy cơ thể mình không chế được nữa, mà có một luồng sức mạnh đang khống chế cậu, cậu sợ hãi la hét.

"Cứu mạng!"

"Cứu tôi với!"

Cậu là thái tử của Long tộc, theo lý mà nói nên kế thừa được khí thế bá đạo của Long Hoàng, nhưng bây giờ một chút thể diện cũng không có.

Con rồng nhỏ đang đứng bên ngoài giục Mạc Bỉ đi ra giao đấu với con người thấy vậy tỏ ra vô cùng hưng phấn.

"Anh Mạc Bỉ, cuối cùng anh cũng ra đây rồi."

Những cậu bé không ngờ rằng, Mạc Bỉ không hề để ý đến cậu, không ngờ đến cánh cũng không vẫy, đã bay ra xa, năng lực này khiến cậu bé không ngừng cảm thán.

Đàn anh chính là đàn anh.

Thủ đoạn thật lợi hại.

Lúc này.

Long Hoàng không biết đối phương muốn làm gì.

Vào lúc ông ta đang nghi ngờ.

Sự việc khiến ông ta biến đổi sắc mặt đã xảy ra.

Mạc Bỉ!

Người đối phương muốn bắt là Mạc Bỉ.

"Phụ thân, cứu con với..." Mạc Bỉ sợ hãi kêu lên, la hét, thực sự rất đáng sợ, bây giờ cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể không ngừng khóc lóc, cho thấy bây giờ cậu rất sợ hãi.

Bịch!

Lâm Phàm bắt lấy đầu của Mạc Bỉ, tuy rằng thân hình của Mạc Bỉ to lớn, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong tay Lâm Phàm.

"Không sai, chính là cậu." Lâm Phàm nói.

Mạc Bỉ la hét: "Bỏ ta ra, ta không quen ngươi, cứu ta, cứu ta với, ta sợ hãi..."

Long Hoàng vô cùng sốt ruột.

Ông ta không thể nào chịu được khi con mình gặp nguy hiểm.

Có một đứa con đã là chuyện không dễ dàng, đồng thời Mạc Bỉ còn là niềm hi vọng của Long tộc có thể thi triển Ma Pháp Long ngữ, thành tựu trong tương lai rất lớn.

"Cậu không quen biết tôi, nhưng tôi lại quen cậu đấy, chính là cậu đã đánh con gái tôi." Lâm Phàm nói.

Mạc Bỉ nghĩ lại chuyện trước đó: "Ta không có, ta chỉ đang bay lượn đi dạo, cô ta không nói câu gì đã dùng mũi tên băng tấn công ta, ta phản đòn lại cũng là điều đương nhiên, tôi không muốn làm gì cô ta cả."

"Ta sợ hãi, ta vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi đừng có làm hại ta..."

Mạc Bỉ khóc lóc đầy đau khổ, cả người lạnh lẽo, cậu cảm thấy mình sắp xong đời rồi.

đối phương chính là ác ma loài người thích ăn thịt rồng.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh.

Đối phương lấy một cây gậy, xuyên qua miệng cậu, sau đó xuyên qua người cậu, bắc lên giá, nướng lên, càng nghĩ càng sợ, cậu không muốn chết thảm như vậy, không muốn làm đồ ăn của người khác.

Lâm Phàm nói: "Ừm, tôi đã biết mọi chuyện, quả thực đúng như những gì cậu nói, là do con gái tôi dùng tên băng bắn cậu, nhưng con gái tôi cũng không hay sai, cơ thể của cậu quá lớn, vốn dĩ rất dễ khiến cho người ta cảm thấy áp lực, hơn nữa nơi cậu bay qua chính là một ngôi làng, ai mà biết được cậu sẽ làm gì ngôi làng đó, cậu nói có đúng không?"

Hu hu...

Từ trước đến giờ chưa từng có ai nghe được tiếng khóc của Long tộc, bây giờ tiếng khóc của Mạc Bỉ đã vang lên.

Cậu cảm thấy vô cùng ấm ức.

Cơ thể to lớn là lỗi của ta sao?

Ta vốn dĩ chính là như vậy.

Công bằng mà nói.

Bất kỳ ai bị mũi tên bắn vào, chắc chắn sẽ phản công, đâÝ Chính là chuyện thường tình, cũng không thể trách ta được.

"Đúng vậy, ngươi nói gì cũng đúng, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, cầu xin ngươi đừng có ăn thịt ta, thịt của ta khó khăn lắm." Mạc Bỉ lớn tiếng khóc, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối cũng bị dọa sợ, đã không biết nên làm như thế nào.

Chỉ có thể dứt khoát nhận sai.

Nhiều lần bày tỏ mình chỉ là một đứa trẻ, hi vọng đối phương có thể thấy mình là đứa trẻ, sẽ tha thứ cho hành vi của mình.

Lâm Phàm thấy bộ dáng khóc lóc của Mạc Bỉ, vỗ đầu của cậu ta nói.

"Ừm, biết sai là tốt, sau này cẩn thận một chút."

Mấy cái vỗ đầu đó, nhìn có vẻ không đau, nhưng sự uy hiếp trong đó đã trở thành bóng ma trong lòng Mạc Bỉ, có lẽ về sau, mỗi khi nhớ lại chuyện này, Mạc Bỉ sẽ bừng tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

Lâm Phàm thả cậu ra.

Mạc Bỉ cảm thấy giống như được sống lại, cậu thề với trời, sau này cậu sẽ không bao giờ ra ngoài nữa, cho dù có ra ngoài, nhìn thấy mũi trên băng, cậu cũng tuyệt đối không đánh lại, chắc chắn sẽ quẫy đuôi bay đi.

Thực sự đáng sợ.

Sau khi tiếp đất, Mạc Bỉ trốn vào một góc, run rẩy.

Long Hoàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nếu như cậu ta ra tay với Mạc Bỉ, ông ta không biết mình nên làm như thế nào, biết rõ không thể làm kẻ địch, cũng phải kéo cả Long tộc cùng nhau liều mạng sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận