Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 527: Tao là người của công chúng, tao sẽ ký tên tặng chúng mày (3)

Lách cách!

“Tao bắt được mày rồi.” Tà Vật Thâm Hải Vương nở nụ cười ảm đạm, lòng bàn tay to lớn túm lấy Mộ Thanh, đôi mắt to như đèn lồng nhìn chằm chằm Mộ Thanh: “Tốc độ của mày rất nhanh, tao có thể không theo kịp mày, cứ dùng những đứa trẻ này làm mồi nhử, quả nhiên, mày đã bị lừa, mày thật sự lộ diện rồi, còn muốn giết tao, nhưng thực lực của mày hơi chậm. "

"Mày..." Mộ Thanh không ngờ Tà Vật lại động não.

"Có phải rất ngạc nhiên mừng rỡ, rất kinh ngạc, tốc độ của tao thực sự rất chậm, phải mất một giây để đạt được 100 mét, tao rất không hài lòng với tốc độ này." Nó thất vọng đáp.

Mộ Thanh kinh hãi nhìn đối phương.

Quái lạ.

100 mét/giây được coi là rất chậm.

Vậy tốc độ như nào mới là nhanh đây?

Khi cô ta đang nghĩ về điều này, một cơn đau dữ dội cuộn đến, Thâm Hải Vương dùng sức một chút, như thể véo cả người của Mộ Thanh.

Sau đó, thấy nó vung cánh tay, trực tiếp đập Mộ Thanh lên trên mặt đất.

"A!"

"Không ngờ cô gái cũng có chút thực lực, có thể xoay tròn giữa không trung hạ cánh an toàn, ha ha, thật là thú vị."

Tà Vật Thâm Hải Vương căn bản đang coi thường Mộ Thanh.

Chỉ là cảm thấy rất thú vị mà thôi.

Sau khi Mộ Thanh rơi xuống đất, cô ta nhanh chóng lui về phía bọn trẻ, nghiêng đầu, trong miệng phun ra một ngụm máu.

Cô ta nhìn những đứa trẻ này.

Đã chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất.

Chỉ có thể cứu được năm người.

Mộ Thanh đương nhiên biết như vậy là tàn nhẫn, nhưng nếu cứ cứng rắn ở đây, chẳng những không cứu được, ngay cả mạng sống của mình cũng đi luôn.

"Ai là con trai?"

Soạt!

"Tiểu mập là con trai."

"Con cũng vậy."

"Con cũng vậy."

Mộ Thanh hỏi: "Trong gia đình ai có anh chị em?"

"Con có một người em trai."

"Con có một em gái."

"Con có một người chị."

"Con có một người anh trai."

Mộ Thanh nhìn lũ trẻ, biết làm như vậy là sai, nhưng không còn cách nào, thà rằng cứu vài người bọn họ còn hơn chết ở đây.

"Con tới nằm ở trên lưng của dì, vòng tay ôm cổ của dì, không được buông."

Sau đó, cô ta một tay bế một đứa, hai cánh tay trái phải đều kẹp một đứa.

Chỉ có thể làm như vậy.

Mộ Thanh nhìn những đứa trẻ khác đang háo hức chờ đợi, cũng không dám nhìn, một lúc sau, cô ta...

Ầm!

Tức khắc.

Một bóng người từ trên trời rơi xuống, mãnh liệt đáp xuống đất, lập tức, cát mịn văng tung tóe, xì một tiếng, một hạt cát mịn đập vào cánh tay cô ta, để lại một vết thương, sau đó máu chảy ra.

“Anh đến rồi đây.” Lâm Phàm nói.

Sau đó, Lâm Phàm nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Mộ Thanh, khó chịu nhìn Tà Vật Thâm Hải Vương: "Tại sao mày lại làm cánh tay của vợ tao bị thương."

Thâm Hải Vương chớp chớp mắt, sau đó ôm bụng cười lớn: "Lại có một con người ngu xuẩn đến rồi."

Mộ Thanh ngây người nhìn bóng dáng xuất hiện trước mặt.

Ngớ người ra.

Rất nhanh đã kịp phản ứng lại, được cứu rồi.

Những người khác không biết anh ta là ai, nhưng cô ta thì có, cao thủ mạnh nhất của thành phố Duyên Hải, Tà Vật chắc chắn không phải là đối thủ của anh.

“Dì ơi, dì làm gì vậy?” Đứa trẻ nằm trên lưng Mộ Thanh hỏi.

Mộ Thanh lộ ra vẻ xấu hổ, đặt bọn trẻ xuống, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, dì đang muốn xem các con có nặng không, ừm... Không nặng chút nào, rất nhẹ."

Cô ta chắc chắn không thể nói, dì vừa rồi chuẩn bị đưa các con chạy đi.

Đối với những đứa trẻ này.

Chỉ có thể nói xin lỗi.

Nhưng không thể nói điều này, bản thân là người của công chúng, phải làm gương.

“Sao mày lại mắng người? Tao không hề ngu ngốc.”

Lâm Phàm vô cùng không thích cái con trước mắt này.

Không những làm hại đến vợ của anh.

Mà còn mắng người.

Hành vi như thế thật xấu xa.

Mộ Thanh đứng ở đằng sau rất muốn nói, vừa rồi anh rơi xuống tác động lên mặt đất, làm cho cát mịn cắt qua tay tôi, không liên quan gì đến Tà Vật cả.

‘Nhưng anh vui là được…’

Tà Vật Thâm Hải Vương cười nói: “Thật là một con người đáng thương! Thâm Hải Vương tao đây xuất hiện ở trước mặt mày, vậy mà mày không nghĩ xem nên bảo vệ tính mạng của mình thế nào mà còn đứng đây chứng minh bản thân có ngu hay không.”

“Tao hỏi mày, mày có thấy tốc độ nhanh nhất thế giới bao giờ chưa?”

Lâm Phàm nhíu mày nói: “Chưa từng.”

“Vậy thì chút nữa mày sẽ được chứng kiến thôi.” Tà Vật Thâm Hải Vương mỉm cười, sau đó thì ngưng rồi biến mất tại chỗ, vận tốc nhanh đến một trăm mét trên giây, thổi cát mịn lên thành cơn lốc nhỏ.

Lâm Phàm dùng vẻ mặt dửng dưng nhìn Tà Vật Thâm Hải Vương.

Tốc độ à… cũng bình thường!

Cũng không nhanh lắm!

Khi Tà Vật Thâm Hải Vương xuất hiện trước mặt Lâm Phàm mang đến một trận gió thổi, Mộ Thanh cùng đám nhóc con đều nhắm mắt lại, cơn gió này giống như lưỡi dao vậy, lúc va vào mặt thì rất đau.

Thật mạnh!

Đây là tốc độ nhanh mà Tà Vật nói sao?

Mộ Thanh có cảm giác thất bại, ý tưởng muốn mang theo mấy đứa nhỏ chạy trốn vừa rồi trở nên viển vông. Có lẽ rất khó để so với tốc độ này của đối phương.Tà Vật Thâm Hải Vương nhìn Lâm Phàm từ trên cao, ngông cuồng nói: “Có bị tốc độ của tao dọa hay không?”

“Không hề.” Lâm Phàm nói.

“Phải không? Giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đã sợ muốn chết rồi, loài người chúng mày đều như vậy.” Tà Vật Thâm Hải Vương không tin loài người không bị dọa.

Chỉ là xem như đối phương đang giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Tốc độ nhanh nhất luôn luôn đáng sợ như vậy.

Lâm Phàm nói: “Tao không hề bị mày dọa.”

Tà Vật Thâm Hải Vương cười nói: “Mày có chứng kiến sức mạnh khủng bố nhất bao giờ chưa?”

“Chưa từng.” Lâm Phàm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận