Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 946: Ta đối xử chân thành với ngươi như vậy, ngươi lại không tin tưởng ta một chút nào cả. (3)

Ta đối xử chân thành với ngươi như vậy, ngươi lại không tin tưởng ta một chút nào cả. (3)

Ánh mắt sắc như ưng, người bị lão ta nhắm trúng giống như con mồi, rất khó thoát khỏi tay lão ta.

Lâm Phàm nói: "Ta không biết ngươi là ai, trong trí nhớ của ta không có sự tồn tại của ngươi, còn có lão nhị của ngươi là ai, ta chưa từng làm hại bất kỳ ai."

"Câm miệng, lão nhị của ta chính là lão quản gia bên cạnh ngươi." Lão giả tức giận nói.

Lão ta đã sớm nghe nói nhân phẩm của Lâm Phàm có vấn đề, là người âm hiểm giả dối, không ngờ rằng lại còn giả vờ giả vịt trước mặt lão ta, quả thực chính là muốn chết.

Lâm Phàm bừng tỉnh nói: "Thì ra lão nhị của ngươi là lão quản gia, ta rất xin lỗi về điều này, lão nhị của ngươi cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, không ngờ rằng phát tác, ta thật sự hữu tâm vô lực, hi vọng ngươi có thể nén bi thương."

Lại là một việc gây hiểu lầm, anh hi vọng đối phương có thể biết chân tướng, sự việc không phải như ngươi nghĩ đâu.

"Ai để ý lão ta có chết hay không, cái chết của lão ta chỉ có thể nói lên rằng , ngươi đã có được vật mà lão phu cần tìm, lần này lão phu đến đây chính là lấy thứ đồ đó từ trên người ngươi." Lão giả vô cùng âm trầm, khuôn mặt tỏ vẻ giống như tình thế ép buộc vậy.

Mấy chục năm trước bọn họ chỉ biết có một nửa miếng ngọc bội ở trong tay Lâm Phàm.

Mà Lâm Phàm cũng luôn tìm kiếm một nửa kia.

Lúc trước suy nghĩ của lão ta rất đơn giản, chính là giết chết Lâm Phàm, cướp đoạt ngọc bội, nhưng lão nhị nói với hắn, nếu đã có người nguyện ý tìm kiếm giúp chúng ta, thì cứ để hắn tìm kiếm thay chúng ta, bởi vậy mới ẩn núp ở Lâm Phàm mấy chục năm nay, luôn đảm nhiệm vị trí lão quản gia.

Để sau này càng có thể dễ dàng lấy được ngọc bội.

Lão quản gia nhọc lòng cực kỳ, sửa đổi công pháp mà Lâm Phàm tu luyện, để hắn vĩnh viễn không thể bước vào cảnh giới cao.

"Ngươi muốn một thứ đồ trên người ta? Thật đáng tiếc, ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta không biết ngươi muốn cái gì, nếu có thể, ngươi có thể nói rõ ràng một chút không?" Lâm Phàm nói.

Anh hiểu được sự đau khổ của đối phương.

Lão nhị bất hạnh bỏ mình.

Chắc chắn rất thương tâm.

Lâm Phàm sẵn lòng bồi thường cho đối phương, một vài thứ chỉ là vật ngoài thân, cho ai cũng vậy, căn bản anh không thèm để ý.

Lão giả di chuyển tầm mắt, nhìn xuống miếng mà ngọc bội mà Lâm Phàm đeo bên hông.

"Nếu ngươi không muốn chết, thì đưa ngọc bội kia cho ta."

Lão ta nhìn thấy thứ này, đôi mắt đã bừng sáng, nhưng lão ta biết, muốn lấy đồ từ trong tay Lâm Phàm chắc chắn rất khó, một cuộc chiến đấu là điều không thể tránh được, tốt nhất thừa dịp đám thị vệ chưa phát hiện ra, đoạt đồ về tay, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lâm Phàm cúi đầu, nhìn miếng ngọc bội treo ở bên hông, sau đó tháo ngọc bội xuống, ném thẳng về phía đối phương.

"Cho ngươi."

Lão giả nhận lấy ngọc bội, rõ ràng có chút kinh ngạc đến thất thần, cảm thấy không thể tin nổi.

Ngay sau đó.

Lão giả giận dữ, trực tiếp ném ngọc bội vào người Lâm Phàm, lửa giận bừng bừng nói: "Ngươi đang đùa giỡn lão phu hay sao? Xem ra không cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi sẽ không nói thật."

Chủ yếu là Lâm Phàm đưa quá tùy ý, rất quyết đoán, lão giả căn bản không tin đây là đồ thật, thậm chí cho rằng đây là quỷ kế của Lâm Phàm.

Ai vào tình huống này đều nghĩ giống như vậy.

Đồ vật quan trọng như vậy, là ai cũng sẽ không tùy ý đưa ra.

Giống như một đám thổ phỉ đi cướp bóc, bị vây quanh khi bắt cóc con tin, mở miệng muốn năm trăm vạn, cuối cùng lại hạ giá xuống còn mười vạn, đây mức thấp nhất mà lũ cướp thỏa hiệp, nhưng đám người đàm phán lại không tin một chút nào, cho rằng chắc chắn có vấn đề, muốn quá ít tiền chuộc.

Tình huống của Lâm Phàm chính là như thế này.

Đến tỏ vẻ cũng không thèm, hành vi này khiếm cho người ta không thể tin tưởng được được, huống hồ, vị lão giả này lại là một lão giang hồ, tiếng tăm lừng lẫy, đã gặp rất nhiều sự việc.

Kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

Hành động này của Lâm Phàm rõ ràng không theo lẽ thường, có độ tin cậy cực thấp, rất khó khiến cho người ta tin tưởng.

"Ngươi thật kỳ lạ, cũng thật khó hiểu, không hiểu nổi ngươi muốn làm gì." Lâm Phàm lại một lần nữa treo ngọc bội lên hông, cũng không biết rốt cuộc lão ta muốn làm gì, ngươi muốn đồ, ta đã cho ngươi, lại không ngờ rằng ngươi ném trở về, còn nói anh đang đùa giỡn đối phương, vu khống người ta cũng không nên làm vậy.

Sắc mặt lão giả âm trầm đến mức tận cùng.

Hai tay tung ra sương mù màu đen.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lão phu thành toàn ngươi."

Vừa dứt lời.

Ngay lập tức lão giả xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, giống như di hình hoán vị, tung một chưởng dánh về phía gáy của Lâm Phàm.

Lão giả ra tay độc ác, từng chiêu từng thức đều có thể lấy đi tính mạng của người khác, nhất là khi đối phó với Lâm Phàm, càng đáng sợ đến mức tận cùng, lửa giận trong lòng hoàn toàn bộc phát.

Cái giá phải trả khi đùa giỡn lão ta chính là chết.

"Ngũ Độc Thần Chưởng."

Đây là tuyệt học đã thất truyền từ lâu, độ khó tu luyện rất cao, cần phải trải qua vô số lần tàn phá của độc trùng, nguy cơ bị độc trí mạng rất cao, người có thể tu luyện thành công, càng hiếm có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận