Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1091: Mục Hạo đang bị Tà Vật Chương Lang Vương đánh đập (2)

Mục Hạo đang bị Tà Vật Chương Lang Vương đánh đập (2)

Máu của Tà Vật có tác dụng rất lớn.

Nó có thể được luyện thành đan được.

Có tác dụng giúp đỡ trong tu hành.

Vĩnh Tín đại sư nói: “Chúng ta đi xem thế nào?”

Độc Nhãn Nam nói: “Xem là tốt rồi, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt phòng tuyến này của thành phố Diên Hải là được, những việc khác cứ để cho tộc Tinh Không làm.”

Lúc này Vĩnh Tín đại sư đang có một câu không biết có nên nói hay không, đó là Độc Nhãn Nam thật là âm hiểm. Đừng nhìn ông ta có khuôn mặt liêm chính như thế, nhưng lúc âm hiểm lại làm cho người khác kinh ngạc.

Tà Vật gà trống nhìn thi thể của đồng bào mình, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt.

Bọn họ chết rất thảm.

Cuối cùng mọi người nghĩ thế nào, vì sao không chờ tôi đến thông báo mà lại chủ động đến đây để tìm cái chết. Người mà mọi người đang đối mặt là tộc Tinh Không đấy. Đồng bào à, mọi người đi rồi, Tà Vật gà trống tôi đây sẽ kahwcs ghi tên mọi người.

Đối với gà trống mà nói thì đây chính là biểu tượng của sự vô dũng vô mưu, không có đầu óc.

Không tìm hiểu rõ ràng mà đã chạy đến để đánh lén, đơn giản là họ muốn chết.

Mộ Thanh nhìn thấy tình huống trước mặt thì chính xác là cũng bị dọa. Tuy rằng cô đã từng là người của hội Ám Ảnh nhưng tình huống bây giờ thật sự rất là dọa người. Nếu trước kia những Tà Vật này chính là những kẻ dẫn đầu trong việc tiêu diệt loài người.

Lâm Phàm ôm lấy bả vai Mộ Thanh, nói: “ Vợ à, em đừng sợ, có anh ở đây.”

Mộ Thanh gật gật đầu, cô cảm nhận được một cảm giác an toàn.

Độc Nhãn Nam cảm thấy rất kinh ngạc. Đến cả bệnh nhân tâm thần mà cũng lấy được một cô vợ xinh đẹp như vậy, ông trời thật là không công bằng. Độc Nhãn Nam quả thật bị thiếu mất một con mắt, nhưng điều kiện của ông ta đều rất tốt, vậy mà bây giờ đừng nói đến vợ, ngay cả bạn gái ông ta cũng không có.

“Lâm Phàm, tôi thì sao?” Ông Trương nghển đầu lên hỏi.

Tay còn lại của Lâm Phong cũng khoác lên vai ông Trương: “Tôi ở đây.”

Củng hưởng ân huệ, già trẻ như nhau, tuyệt đối sẽ không để bất luận một người nào cảm thấy bị làm ngơ.

Độc Nhãn Nam cảm thấy tình cảm của bọn họ đã vượt qua tình cảm bạn bè bình thường.

Thật đáng sợ.

Ầm ầm.

Vào lúc này.

Từng chiếc xe tải vận chuyển hàng hóa lần lượt đi tới, thành viên của bộ phận đi ở xung quanh, đang xem xét tình huống. Ở phía xa, cuộc đại chiến vẫn chưa dừng lại, tộc Tinh Không giở thủ đoạn ra, không ngừng tàn sát Tà Vật.

Hiệu suất làm việc rất cao.

“Thủ lĩnh, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”

Một đám thành viên đi đến hỏi.

Độc Nhãn Nam phất phất tay: “Đừng nóng vội, cứ chờ đấy, trước hết hãy xếp đầu của những con Tuyết Lang này ngay ngắn đi đã.”

“Vâng.”

Lúc thành viên của bộ phận đặc thù nhìn thấy đầu của Tuyết Lang thì hít một ngụm khí lạnh. Trời má, sao mà lại to như thế, so với những thứ mà bọn họ đã từng nhìn thấy thì đây đúng là khổng lồ, nếu bọn họ phải đối đầu với loại Tà Vật như thế này thì chỉ sợ là cũng không biết phải làm thế nào.

Lúc này.

Mục Hạo nhìn về phía trước với vẻ mặt nghiêm túc. Số lượng Tà Vật rất nhiều, chém giết đến bây giờ thì vẫn còn rất nhiều, đều không biết chúng đến từ đâu. Sau đó quay đầu lại nhìn thấy Kim Thánh và Mặc Võ đang dửng dưng đứng ở đó không nhúc nhích, không có lấy một chút phản ứng nào.

Móa!

Hai cái đồ chó hoang này.

Dù anh ta nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói ra. Dù sao thì thực lực của đối phương cũng mạnh hơn bọn họ rất nhiều, nhỡ mà có lỗi với họ thì sợ rằng nó sẽ thành bi kịch.

“Kim Thánh Nhân, Mặc Thánh Nhân, hai người nên ra chiêu đi, vẫn còn nhiều Tà Vật lắm.” Mục Hạo kêu lên.

Giọng nói của anh ta ôn hòa, biểu thị rằng mình rất có thiện chí, đồng thời cũng là một loại tôn trọng đối với tiền bối. Ý tứ đại khái rất rõ ràng, tôi đã phải nói như vậy rồi mà các anh còn chưa động thủ sao?

Anh ta không muốn liên minh Cao Viện bị phá hủy.

Nếu không anh ta biết đến đâu mà dạy học đây?

Kim Thánh và Mặc Võ cảm thấy đã đến thời điểm đó, đây là thời điểm chính xác để ra tay.

Hai người bọn họ mà ra tay thì những Tà Vật ma quỷ này căn bản không thành vấn đề, trong nháy mắt là giết được một đám.

Ầm.

Ầm

Mặt đất rung chuyển, những Tà Vật bị ma hóa trước mặt tộc Tinh Không, hoàn toàn sụp đổ, không có chút lực phản kháng nào.

“Bây giờ nhẹ nhõm hơn hiểu rồi.” Mục Hạo cảm thán, nếu anh ta mà tu luyện cùng cảnh giới với đám người kia thì đâu cần phải phiền phức như vậy.

Trong lúc bất chợt, bùn đất trước mặt anh ta bỗng nhiên nhão ra.

“Hả?”

Mục Hạo rất kinh ngạc, còn có Tà Vật đi tìm cái chết sao?

Rất nhanh, anh ta lập tức thấy rõ là Tà Vật gì xuất hiện từ lòng đất.

Dáng dấp cũng không phải là khổng lồ, cơ thể cũng to lớn gần bằng con người, người chúng bao phủ bởi màu đồng cô, có đầy đủ các cơ, với các gai xương kéo dài từ hai bên cánh tay và một hàng các gai xương trải dọc theo cột sống cổ ở phía sau.

“Mày lại là cái thứ quái quỷ gì nữa?” Mục Hạo dò hỏi.

Nếu như đám người Độc Nhãn Nam nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ phải hét lên. Đây không phải là Tà Vật Chương Lang Ma sao, không đúng, thứ này nhìn khác Tà Vật Chương Lang Ma. Nó giống Tà Vật Chương Lang Ma nhưng lại mạnh hơn, cho nên cảm giác áp bách cũng mạnh hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận