Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 239: Lại trở về (2)

Đa số thành viên của tập đoàn Phi Long đều bị xử khoảng hơn mười hoặc hai mươi năm tù, có chứng cứ xác thực thì ở tù chung thân.

Mà Lâm Phàm được phán quyết là hoãn án tử, bằng chứng của ông ta nhiều hơn so với người khác, nhưng bởi vì muốn biết nhiều tin tức hơn nên chỉ là bị hoãn án tử mà thôi.

Bởi vì ông ta là nhân vật đặc biệt, tình huống bị bắt cũng rất đặc biệt, có phóng viên hỏi:

“Bây giờ ông có suy nghĩ gì?”

Lâm Phàm nhìn về phía ống kính, mỉm cười nói: “Tôi muốn làm người tốt.”

Lúc bị áp giải rời khỏi tòa án.

Ông ta nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, từ lúc này người tốt bước ra một bước chân, mọi thứ vừa mới bắt đầu.

Một tháng sau.

Sân thượng quen thuộc.

“Từ Kiến, bây giờ thân phận nằm vùng của cậu đã không cần sợ bị người khác biết được, sao còn tới sân thượng?”

Từ Kiến dựa vào lan can, hít một hơi thuốc thật sâu, ngẩng đầu phun ra một làn khói: “Sếp à, tôi phát hiện chuyện này không giống như các người nghĩ, có lẽ phía sau Chúc Phi không có ô dù, hơn nữa ông ta thay đổi khiến cho tôi có chút xa lạ, tôi nghi ngờ đầu óc ông ta xảy ra vấn đề, rất có thể là bị bệnh tâm thần.”

“Nếu có thể, tôi đề nghị đưa ông ta đi bệnh viện tâm thần để kiểm tra vấn đề tinh thần một chút.”

Anh ta có thể nói Lâm Phàm rất kỳ lạ không?

Nụ cười khiến người ta không dám nhìn thẳng, dù sao vẫn cảm thấy rất âm u, hơn nữa lúc bắt đầu nói chuyện rất kỳ lạ, không giống như là cách nói chuyện của người bình thường.

Sếp vỗ vai Từ Kiến nói: “Đừng nghĩ lung tung, nếu như tinh thần của ông ta có vấn đề thật, vậy thì đợi ông ta không phải là nhà tù mà là bệnh viện tâm thần, tôi nghĩ cái này có lẽ cũng là chỗ cao siêu của ông ta. Nếu như sau lưng ông ta thật sự có ô dù, vậy chắc chắn là sẽ mua được bác sĩ kiểm tra của bệnh viện tâm thần, mà ông ta cũng có thể ra khỏi nhà tù, ở bệnh viện tâm thần có thể rất thuận tiện hơn rất nhiều so với ở trong nhà tù.”

Từ Kiến suy nghĩ, yên lặng gật đầu nói: “Nói cũng có lý.”

Thời gian qua mau.

Một năm sau.

Phòng làm việc bên trong nhà tù.

“Sếp, tôi xin ngừng hẳn hành động nằm vùng, rốt cuộc tôi cũng phát hiện rồi, với tôi mà nói đây là một cái hố, nếu như thật sự có ô dù thì không thể nào khiến tôi một chút manh mối cũng không có, bây giờ tôi cảm thấy ông ta đang sống rất tốt, mỗi ngày đều rất ổn định, hơn nữa tiền trợ cấp lao động nhận được cũng quyên góp cho viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa.”

“Điều khiến tôi nghĩ không ra nhất là ông ta lại kêu gọi những người đã từng là đàn em của ông ta đều quyên góp tiền phụ cấp lao động cho viện phúc lợi, ngay cả phần của tôi cũng không tha.”

“Có lẽ ông ta nói đúng, lúc tự thú ông ta có nói muốn làm một người tốt.”

Từ Kiến từ tự tin đến bây giờ thì thỏa hiệp, đã xảy ra sự thay đổi rất lớn.

Nói thật, anh ta thật sự chịu thua rồi.

Dù sao vẫn cảm thấy đã hoàn toàn lãng phí thanh xuân ở chỗ này.

“Từ Kiến, sao anh có thể nghĩ như vậy, cũng đã kiên trì một năm rồi, tại sao không kiên trì thêm một chút nữa? Anh và ông ta sống chung với nhau lâu như vậy thì cũng coi như là bạn tâm giao của ông ta, tin tưởng tôi đi, anh nhất định có thể thành công.”

Từ Kiến nhìn sếp, dù sao cũng cảm thấy sếp muốn dựa vào anh ta để thăng chức.

Nhưng suy nghĩ một chút thì hình như cũng rất có lý, cũng đã kiên trì đến bây giờ, kiên trì thêm chút nữa hình như cũng không có vấn đề gì.

Các thành viên của tập đoàn Phi Long đến bây giờ vẫn không biết vì sao lại bị bắt vào đây.

Bọn họ lấy chứng cứ ở đâu.

Bọn họ vẫn rất nghe lời Lâm Phàm nói, tất nhiên có chút cảm giác cũng đã như thế rồi, ông vẫn muốn làm lão đại hả, cũng muốn xem thử đánh người đã từng là lão đại thì có cảm giác gì.

Nhưng cho đến khi có một thành viên không biết sống chết mà đá gãy chân sau của Lâm Phàm, bọn họ đã biết rõ anh Phi chính là anh Phi, mày không phục cũng không được.

Ba năm sau.

Từ Kiến ra khỏi nhà tù.

Anh ta cảm thấy mình thật ngốc, một người phủ đầu lừa dối ngừng bút, ở trong ngục đần độn hoang phí khoảng thời gian ba năm, trước đây ở bên ngoài làm nằm vùng coi như tự do.

Vậy bây giờ tính là gì chứ?

Thật là óc heo mà.

Bên ngoài nhà tù, một chiếc xe của truyền thông tin tức đậu ở chỗ này, một nữ phóng viên trẻ trung xinh đẹp cầm microphone, hướng về phía ống kính, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói:

“Quý vị khán giả, bây giờ chúng tôi đang ở cửa chính của nhà tù thành phố H, mọi người có thể nhìn xem,đã có rất nhiều người trong ngành truyền thông tới đây, hôm nay chúng tôi muốn phỏng vấn một người đã từng hô mưa gọi gió vào sáu mươi năm trước, chủ tịch Chúc Phi một tay che trời của tập đoàn Phi Long.”

“Nếu quý vị khán giả cũng tò mò rằng người tên Chúc Phi này là ai, thì cũng có thể tìm hiểu trên mạng để biết người đã từng là đại ca vùng xám tự cao tự đại này rốt cuộc đáng sợ cỡ nào.”

“Nhưng càng khiến người ta không dám tin là vị đại ca đã từng tự cao tự đại này, sau khi vào tù, đã kêu gọi các thành viên cũ của tập đoàn ở trong nhà tù quyên góp toàn bộ tiền trợ cấp lao động nhận được cho viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa.”

“Mà bởi vì như vậy, trong sáu mươi năm này thì viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa đã có hơn mười nhà khoa học đứng đầu, không thể không nói đây là chuyện khiến người khác rất kinh ngạc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận