Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 807: Đoạn tử tuyệt tôn, cắt đứt huyết mạch (2)

Đoạn tử tuyệt tôn, cắt đứt huyết mạch (2)

Trinh Nhạc trở về trong phòng, thắp hương linh vị của Thúy Dung, trầm giọng nói: “Ta còn muốn giết nữa, hiện tại vẫn chưa đủ, ngươi nói rất đúng, nếu như ta thân là nam nhi, không thể để người ta ức hiếp như vậy, nhưng bây giờ ta nói cho người biết mặc kệ là nam nhi hay nữ nhi cũng không quan trọng.

“Ta sẽ giết chết toàn bộ hoàng tử của Vương triều Đại Uyên.”

“Giết chết là cách giải quyết duy nhất.”

Nói xong lời này.

Trong mắt Trinh Nhạc có một màn sương dày đặc dâng trào.

“Cửu U Thần Điển” ảnh hưởng rất lớn đến nàng nhưng cũng khiến cho nàng có được sức mạnh mà người khác khó có thể tưởng tượng được, tà tính của Kim Diệp đã trấn áp Cửu U Thần Điển chỉ là sâu trong lòng Trinh Nhạc đối với tất cả đều là căm hận.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ bi thảm khiến trong lòng nàng không thể nào giành được Cưu U Thần Điển, lúc này đã có chút vặn vẹo.

Tác dụng của Kim Diệp là trung hòa tính tình của nàng.

Mấy tháng sau, lại có chuyện lớn xảy ra.

Tứ hoàng tử chết thảm!

Ngũ hoàng tủ chết thảm!

Thủ đoạn đều độc ác, kỳ lạ nhưng cũng bởi vì mục tiêu của đối phương vẫn luôn bên trong hoàng thành, khiến cho đám quan cung phụng xác định thích khách ở trong hoàng thành.

Nhưng rất cuộc là ai thì vẫn là một ẩn số.

Các hoàng tử thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy sắp đến lượt mình.

Sau khi mấy vị hoàng tử bị thích khách giết chết, hoàng đế sắc mặt giận dữ, hạ lệnh truy tìm hung thủ, đồng thời để cho các cường giả võ lâm nhanh chóng đến vương triều để bảo vệ các hoàng tử còn lại.

Các cường giả bình thường thật ra rất lợi hại.

Nhưng bây giờ đối mặt với tên thích khách tu luyện ma công đáng sợ “Cửu U Thần Điển”, các cường giả bình thường sao có thể là đối thủ.

Không ai có thể ngờ rằng.

Hung thủ đầu sỏ trong vụ này chính là Trinh Nhạc.

Bởi vì Trinh Nhạc không thường được để mắt tới, hơn nữa lại là nữ nhi, không thể kế thừa đế vị, huống hồ không có ai ngờ tới, Trinh Nhạc có năng lực như vậy.

Đối với tất cả mọi người mà nói.

Thích khách giống như một cơn ác mộng, quấn quýt trong lòng mọi người nhưng muốn tìm thấy đối phương lại khó như lên trời, bọn hắn đều đang đợi hành động tiếp theo của thích khách.

Các thái tử có thể kế thừa ngai vàng đều có các cao thủ trong võ lâm bảo vệ.

Cho dù là những ẩn sĩ cao nhân sống trong rừng sâu cũng được vương triều mởi trở về, tất cả mọi người đều tin tưởng, muốn ở dưới mí mắt những cao thủ này giết hại hoàng tử căn bản là chuyện không thể nào.

Mùa đông đến.

Tuyết rơi khắp thâm cung, vừa nhìn đã thấy một mảnh trắng xóa.

Trong sân.

Lâm Phàm giang hai cánh tay để cho những bông tuyết rơi trên người mình, cảm giác không tệ, vừa cảm nhận được thiên nhiên vừa có thể tận hưởng những luồng hơi mát lạnh tràn vào cơ thể khi những bông tuyết rơi trên người.

Tinh thần thoải mái, rất sảng khoái.

“Đắp người tuyết chơi.”

Lâm Phàm di chuyển, chất một đống tuyết lại với nhau, sau đó nhớ tới khuôn mặt của đám người ông Trương, Tiểu Bảo, Mộ Thanh, Thanh Liên, đắp người tuyết này rồi đến người tuyết kia.

Đắp người tuyết là một việc rất thú vị.

Nhìn thấy người tuyết sinh động như thật được tạo ra từ bàn tay anh, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng.

Anh đắp hình dáng của Trinh Nhạc, nữ tử kia rất lâu rồi không cùng anh ăn cơm, có chút nhớ nhung rồi, có lẽ nàng vẫn luôn bận rộn.

“Hì hì, giỏi quá!”

Lâm Phàm rất tin tưởng vào tay nghề của mình.

Đương nhiên.

Số lần anh đắp người tuyết cũng không nhiều.

Cho dù trước kia ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cũng rất ít đắp, bởi vì ông Trương sợ lạnh, chỉ có thể cùng ông Trương ở trong phòng.

“Hả?”

Lâm Phàm nhìn về phía cửa, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: “Trinh Nhạc …”

Đứng ở phía xa quả nhiên là Trinh Nhạc, Trinh Nhạc đã thu lại khí tức của chính mình giống như hoàn nhập một thể với thế giới này, tuyệt đối không có động tĩnh gì.

Nàng muốn im lặng nhìn.

Sau đó rời đi.

Lại không thể ngờ vẫn bị Lâm Phàm phát hiện.

Đối với Lâm Phàm mà nói, cho dù hai mắt có mù, chỉ cần ngửi mùi cũng có thể biết là ai đang tới.

“Qua đây cùng đắp người tuyết đi, huynh vừa đắp hình muội đấy, muội xem có giống hay không, nhưng mà đã lâu rồi không gặp, muội cũng trưởng thành rồi, huynh đắp dáng vẻ muội lúc còn bé.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Trinh Nhạc nghe thấy mấy câu này, đột nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc, nhìn Lâm Phàm khoát khoát tay sau đó lặng lẽ rời đi.

Lâm Phàm muốn đuổi theo ra ngoài hỏi xem có phải gặp chuyện gì rồi không.

Nhưng anh dừng bước.

Lắc lắc đầu.

Có lẽ thật sự có chuyện gì ròi.

Nơi xa.

Trinh Nhạc trốn ở một chỗ không người, tự nhủ: “Yên tâm đi, không bao lâu nữa, không cần phải như thê này, ta sẽ khống chế tất cả, sau này vương triều này do ta làm chủ, đến lúc đó không có ai có thể bắt nạt chúng ta nữa.”

Từ đầu đến cuối nàng vẫn xem Lâm Phàm là một người đáng thương giống như nàng.

Mà nàng có thực lực.

Có khả năng đoạt lại tất cả.

Nàng không muốn Lâm Phàm liên lụy đến chuyện này, quá nguy hiểm, có đôi lúc, nàng còn cảm thấy tuyệt vọng nhưng trong lòng vẫn có một chút sức lực để chống đỡ.

Nghĩ đến những tủi nhục đã phải chịu đựng.

Thúy Dung đã bị băm cho chó ăn.

Nàng âm thầm thề, muốn tấtcả những người bắt nạt nàng đều phải trả giá đắt, còn những người cản đường nàng đều phải chết.

Không có ai có thể ngăn nàng báo thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận