Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 616: Độc Nhãn Nam: Tôi có thể lôi kéo cậu được không? (3)

Lâm Phàm và ông Trương, còn có Tà Vật Công Kê cùng ra khỏi cửa chính của bộ ngành nói tới. Nhìn thấy Ngô Thắng từ phía xa, anh vẫy vẫy tay, biểu hiện rất thân thiện.

Ngô Thắng nhìn thấy Lâm Phàm và ông Trương bèn nở nụ cười, sau đó dắt Ngô Tú Tú đi tới.

"Chào buổi sáng."

Chào hỏi thân thiện.

Ngô Thắng có chút nôn nóng muốn được trải nghiệm năng lực châm cứu của bậc thầy mà đột phá tiềm lực của bản thân. Đây chính là ước mơ tha thiết của anh ta, rất muốn để bậc thầy châm cứu cho anh ta ngay bây giờ.

"Chào buổi sáng!" Lâm Phàm nói.

"Chào buổi sáng!" Ông Trương nói.

Tà Vật Công Kê đưa mắt nhìn thẳng người kia, thật là một cái tên đáng sợ, không dám coi thường. Nếu như bị đối phương ghim thì thật sự sẽ mất mạng, nhất định phải giữ kẽ, nhất định phải để đối phương cảm thấy bản thân mình hiển hách.

Ngô Thắng nói: "Cả đêm hôm qua tôi không có ngủ, rất chờ mong bậc thầy châm cứu giúp cho tôi, không biết lúc nào thì chúng ta có thể tiến hành?"

Ngập tràn cảm giác đợi mong.

Hay cho nôn nóng.

Hay cho mong chờ.

Nói rằng cả đêm qua không ngủ.

Ngô Tú Tú hơi đỏ mặt, nếu như không phải có người đang ở đây thì cô ta đã nhào vào trong ngực Ngô Thắng, õng ẹo thẹn thùng nói:

Anh thật là hư!

Tối hôm qua giống hệt như một con trâu vậy.

Nếu như Ngô Thắng biết được suy nghĩ của cô ta, nhất định sẽ nhìn cô ta với vẻ mặt đầy nghi ngờ, đây không phải là chuyện rất bình thường đó sao?

"Cậu tin tưởng tôi không?" Ông Trương hỏi.

Ông ta gấp gáp giục người khác đồng tình với mình.

Từ trước cho tới giờ cũng chỉ có Lâm Phàm là tin tưởng ông ta vô điều kiện, đến cả Độc Nhãn Nam cũng không có tin ông ta, điều này khiến ông ta rất thất vọng. Quen biết cũng lâu vậy rồi, vì sao lại không thể tin tưởng tôi có thể trị khỏi mắt cho ông chứ.

Hơn nữa còn bỏ lỡ mất thời kì điều trị tốt nhất.

Dù sao thì cơ hội khiến ông Trương đột nhiên có cảm hứng là rất ít ỏi, bỏ lỡ rồi sẽ rất khó kiếm lại, đợi tới lần sau thật sự sẽ không biết tới khi nào.

Ngô Thắng rất ngờ vực, ông ta nói lời này là có ý gì?

Im lặng một lúc.

Có thể là một loại thử nghiệm.

"Tin, nếu như không tin thì tôi cũng không chủ động qua đây."

Biểu cảm của Ngô Thắng rất nghiêm túc.

Anh ta hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của đối phương.

Ông Trương nở một nụ cười, vui vẻ nói: "Cậu ấy tin tôi."

Lâm Phàm động viên: "Tôi cũng tin vào ông mà."

"Nhưng mà trong lúc châm cứu, tôi còn một người bạn nữa muốn gặp anh. Ông ta rất muốn nói chuyện với anh."

Ngô Thắng hỏi: "Là người trong đây à?"

“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu nói.

Ngô Thắng biết là ai tìm mình, cũng biết đối phương muốn hỏi những câu gì. Hẳn là Lâm Phàm đã kể chuyện tối qua gặp được anh ta cho người kia biết. Nghĩ ngợi một lúc, anh ta bèn nói:

"Được, vậy đi gặp bạn của cậu trước đã."

Trong phòng làm việc.

Độc Nhãn Nam nhìn thấy Ngô Thắng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Với ông ta mà nói.

Người này chính là người ngoài hành tinh mà Lâm Phàm nói đó sao?

Nói thật.

Nếu như đi trên đường phố gặp nhau thì ông ta cũng sẽ liếc mắt kinh ngạc một chút, thằng nhóc này thật là đẹp trai, sau đó thì cũng không có sau đó nữa. Nhưng hiện tại, ông ta biết được tên này nhất định không hề đơn giản.

"Xin chào, tôi là Từ Chính Dương, lãnh đạo của bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải."

Đây là lần đầu tiên Độc Nhãn Nam xưng tên với người khác.

"Ngô Thắng."

Ngô Thắng biết được đối phương muốn hỏi gì, cũng không đợi Độc Nhãn Nam mở miệng hỏi đã nói thẳng: "Mục đích ông tìm tôi không cần hỏi cũng biết, nói nhiều không được, chỉ có thể nói ngắn gọn cho ông biết. Nguy hiểm và cơ hội luôn đi đôi với nhau, với mấy người mà nói thì chuyện này có thể sẽ phá vỡ những quy tắc thông thường trong cuộc sống của mấy người, nhưng đồng thời cũng là cơ hội cho mấy người."

Độc Nhãn Nam hỏi: "Lúc nào thì sẽ tới?"

Ngô Thắng nói: "Lúc mấy người nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một dãy những ngôi sao, bất kể ngày hay đêm đều vẫn luôn phát sáng. Đó chính là lúc bọn họ tới."

...

Lâm Phàm và ông Trương không có chút hứng thú gì với chủ đề mà hai người họ đang bàn luận.

Hai người ngồi đó chọc Tà Vật Công Kê.

Vuốt vuốt lớp lông mềm mượt của nó, đây có thể là một trò chơi rất nhàm chán, nhưng đối với họ mà nói thì lại rất có tính giải trí.

Trò chuyện một lúc.

Sắc mặt của Độc Nhãn Nam càng lúc càng nghiêm trọng.

Biết được thêm rất nhiều bí mật chưa từng biết.

"Cậu là đại diện cho cái gì trong đó?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Ngô Thắng cười đáp: "Dựa vào văn hóa ở chỗ của mấy người mà giải thích thì ông có thể xem tôi là thế hệ thứ hai của dòng tộc, địa vị có chút cao. Tôi tới chỗ này chính là muốn xem trước một chút, tiện thể tìm hiểu một vài trò mới lạ mà thôi."

Không chút biến sắc.

Giả vờ mình có địa vị nhỏ bé.

Trong lòng Độc Nhãn Nam sục sôi.

Có một suy nghĩ rất đơn giản.

Có thể lôi kéo đối phương được không nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận