Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 122: Tâm trạng đột nhiên không tốt (2)

Tâm trạng đột nhiên không tốt (2)

Bọn họ nhớ rõ có người bạn này, cậu ta đã mời họ đi chơi trò chơi, còn lái xe chở họ về và đã nói lần sau sẽ lại đến tìm bọn họ, không ngờ rằng cậu ta thật sự sẽ tới đây.

“Cậu đến tìm chúng tôi sao?” Lâm Phàm hỏi.

Tiền Tiểu Bảo nói: “Chắc chắn là đến tìm các người rồi, nếu không tôi còn có thể tìm ai chứ. Đi theo tôi đi, tôi dẫn các người ra ngoài chơi một lát.”

“Được đó, được đó.” Ông Trương vui vẻ vỗ tay nói.

Lâm Phàm cũng tươi cười, bạn tốt đến tìm bọn họ đây chính là chuyện khiến anh ta vui vẻ nhất. Trước kia chỉ có hai người anh ta và ông Trương, bây giờ bạn tốt đến đây đã chứng minh rằng họ cũng có bạn.

Viện trưởng Hách hơi buồn bã, người bạn này của các người thực không cho người khác chút mặt mũi mà.

Tôi đây tốt xấu gì cũng là viện trưởng, đã nói nhiều lời với cậu ta như vậy nhưng cậu ta lại không trả lời tôi lấy một câu. Bây giờ hai bệnh nhân tâm thần đến tìm cậu ta thì cậu ta lại trở nên lảm nhảm như vậy, chẳng lẽ Hách Nhân tôi đây còn thua cả bệnh nhân tâm thần sao?

Tiền Tiểu Bảo dẫn Lâm Phàm và ông Trương rời đi.

Vệ sĩ mặc âu phục đen mở cửa xe cho họ.

Viện trưởng Hách nhìn từng chiếc siêu xe rời đi mà cảm thán.

Có tiền thật tốt.

Chủ nhiệm có thâm niên nói: “Viện trưởng, thật sự để họ rời đi sao?”

Viện trưởng Hách nói: “Có thể gặp được người có lòng nhân ái như vậy thì tại sao phải từ chối chứ, anh không cảm thấy như vậy rất có tình người sao?”

“Á! Sao tiền lại còn ở đây?”

“Tôi cũng không phải loại người này đâu, gọi vài người giúp mang tiền đến văn phòng của tôi, tôi sẽ nghĩ lại xem nên giải quyết như thế nào.”

Trong văn phòng.

Viện trưởng Hách vừa hút thuốc vừa uống trà, ánh mắt sâu xa nhìn đống tiền mặt được đặt trên bàn trà, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút mê mang, sau đó cầm lấy hợp đồng nhìn lại một lần nữa.

Ánh mắt tràn trề tình yêu giống như đang nhìn bạn gái mới yêu vậy.

“Có tiền cũng là một loại tội lỗi.”

Ông ta lấy điện thoại ra chụp đống tiền mặt kia mấy tấm ảnh, rồi lại chụp lại hợp đồng, sau đó soạn nội dung.

'Ôi trời! Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn dưới sự dẫn dắt của tôi đã ùn ùn phát triển, lại còn gặp được một người rất có lòng nhân ái không chỉ quyên tặng năm trăm vạn tiền mặt mà còn ký một phần hợp đồng tài trợ. Lúc còn nhỏ đã không học giỏi môn toán, con số quá lớn nên rất dễ sai số, có ai giúp tôi nhìn xem tài trợ một năm là bao nhiêu không?'

Sau khi nội dung đã hoàn mỹ thì nhấn gửi đi.

Rồi còn cố tình @Phó viện trưởng miễn phí Lai Phúc.

Sau đó tay trái cầm điếu thuốc, dụi chút tàn thuốc, tay phải thì lướt màn hình di động, ông ta cứ thảnh thơi và vui vẻ như thế.

Rất mau đã có người bình luận.

'Vương Tiểu Đông bệnh nhân đã chữa khỏi: Ôi trời, viện trưởng thực sự có tiền nha. Tôi có một hạng mục rất tốt, hạng mục công trình ánh mặt trời 1240, đầu tư một vạn kiếm về mười vạn, đầu tư mười vạn kiếm về một trăm vạn, ông có hứng thú không?'

Viện trưởng Hách thấy bình luận này thì nhíu mày, cầm điện thoại bàn lên nói:

“Này! Vương Tiểu Đông xuất viện khi nào vậy?”

“Xuất viện một năm rồi sao? Tôi cảm thấy bệnh tình của anh ta còn chưa hết đâu, anh mau phái người bắt anh ta về tiếp tục tiếp nhận trị liệu đi.”

Sau khi cúp điện thoại, viện trưởng tỏ vẻ mình thật nhọc lòng mà.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là một bệnh viện tâm thần tam giáp với điều kiện và thiết bị đều là tốt nhất. Vậy mà lại để một bệnh nhân chưa biết đã trị hết bệnh chưa chạy ra ngoài hành động như một người bình thường, đây chính là một sự sỉ nhục đối với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Ông ta thuần thục sửa lại ghi chú thành bệnh nhân Vương Tiểu Đồng.

Sau đó tiếp tục xem các bình luận khác, đều là vài câu thổi phồng mà thôi cũng không có ý tứ gì, ông ta đã sớm nhìn thấu những người trong vòng bạn bè của mình, họ đều rất nông cạn.

Lúc này lại nhìn thấy một bình luận.

'Độc Nhãn Quái: Cướp ngân hàng rồi hả?'

Viện trưởng Hách không muốn để ý đến Độc Nhãn Quái, thậm chí đến việc làm ra chút biểu cảm có nước mắt cũng lười, nên đã làm lơ anh ta.

Bệnh viện Hoa Điền.

Lý Lai Phúc vì chức vị viện trưởng mà bận bịu đến choáng váng cả đầu óc, đi thẳng vào vấn đề vẫn tốt hơn với việc cứ suy nghĩ miên man.

Anh ta đã tốn mấy trăm đồng tiền mời viện trưởng Lê ăn cơm.

Nghĩ cách chuốc say viện trưởng Lê, rồi còn mời ông ta đến phòng tắm vừa làm 188 kiểu mát xa kiểu Trung Quốc, vừa dò hỏi viện trưởng Lê sau khi về hưu thì đã có người đảm đương chức vị viện trưởng hay chưa.

Viện trưởng Lê đã uống quá nhiều, vả lại ông ta cũng cảm thấy Lý Lai Phúc rất biết cách làm việc nên cũng không giấu diếm gì mà nói thẳng chức vị viện trưởng của ông ta sẽ để lại cho anh ta, không có để ai khác thay thế.

Ngay giây phút đó, trong lòng Lý Lai Phúc giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

An toàn mà lại vững vàng đáp xuống đất.

Anh ta biết ngay là tên Hách Nhân kia lừa gạt anh ta thôi mà.

Đồ chó hoang.

Anh ta lướt vòng bạn bè, chuẩn bị châm chọc mỉa mai Hách Nhân một phen.

Lướt lướt!

Sau đó anh ta đã lướt đến vòng bạn bè của viện trưởng Hách.

Vừa định chế nhạo.

Thì khi chứng kiến nội dung đăng trên vòng bạn bè, anh ta đã kinh sợ đến ngây ngẩn cả người.

Đột nhiên cảm thấy tâm trạng cũng tốt không nổi nữa.

"Cái… Mười… Trăm."

Lý Lai Phúc phóng to bức ảnh lên, đếm số rất tỉ mỉ, chỉ sợ sai số, nhưng mà khá nhiều số 0, đếm xong thì cũng hoa cả mắt, sau đó đếm đi đếm lại nhiều lần, cuối cùng cũng xong.

"Một trăm triệu!"

Anh ta trợn tròn mắt, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

Giống như anh ta nhận được số tiền đó vậy.

"Nhà tài trợ nào ngu ngốc thế chứ?"

Lý Giai Phúc không thể nào chấp nhận tình huống như vậy được, chuyện này đối với anh ta chính là sự đả kích cực kỳ lớn, trong lòng cảm thấy bất bình, anh ta làm việc cẩn trọng, bây giờ còn phải chạy đôn chạy đáo vì viện trưởng.

Ai mà không biết Lý Giai Phúc là người tốt chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận