Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1231: Sao lại có chuyện này

Sao lại có chuyện này

“Cảm thấy thế nào?” Ông Trương hỏi.

"Có chút tê tê."

“Ừm, bình thường thôi, đừng căng thẳng.” Ông Trương thì thào nói nhỏ, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, sau đó nhìn Lâm Phàm, trước đó bọn họ từng thảo luận về vị trí của cây kim nên cắm vào.

Lâm Phàm sờ sờ cằm, trầm tư suy nghĩ: "Vị trí này như thế nào?"

Độc Nhãn Nam trong lòng run lên.

Chắc chắn nó vẫn xảy ra.

Nếu nói biết thì thôi, còn hỏi ông ta cắm chỗ nào, có phải bị bệnh không.

“Có vẻ như có gì đó không ổn ở đây.” Ông Trương gật đầu, vẫn là Lâm Phàm hiểu ông ta nhất, ông ta có thể có khả năng châm cứu như vậy không phải do bản thân mà là nhờ sự giúp đỡ của Lâm Phàm.

Kim thứ mười hai!

“Đầu ta hơi choáng váng.” Hổ đại gia nói.

Ông Trương đang suy nghĩ, đầu choáng váng?

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

Ông ta chợt nhớ lại những cuốn sách mình đã đọc, như thể nghĩ ra điều gì đó.

“Không sao đâu, trong hoàn cảnh bình thường, não của mày đã bắt đầu cung cấp máu, vì vậy sẽ cảm thấy hơi chóng mặt, chứng tỏ cơ thể mày đang tốt hơn.” Ông Trương giải thích điều này đã được nhìn thấy trong sách, mặc dù không dễ giải thích, nhưng bây giờ tình huống này có lẽ nên giải thích theo cách này.

Bốp!

Độc Nhãn Nam vỗ tay, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.

Xuất sắc!

Một từ thôi... Tuyệt.

Có thể tìm thấy lý do cũng coi như có bản lĩnh.

Nhân Sâm ngạc nhiên nhìn ông Trương.

Vẻ mặt rất nghiêm túc.

Gần như tiếp cận với sự chuyển động của Đạo...

Ông ta đã học nó ở đâu?

Hổ đại gia bị châm cứu bắt đầu thấy hơi choáng.

Nó lựa chọn tin tưởng ông Trương là chuyện không còn cách nào khác, ai có thể hiểu được cảm giác ăn nhờ ở đậu chứ, người ta muốn châm cứu, chẳng nhẽ bản thân lại từ chối sao?

Rõ ràng là điều không thể.

Vì vậy, im lặng chấp nhận là lựa chọn cuối cùng, thậm chí nó đã đến bước đường không thể rút lui được rồi.

Độc Nhãn Nam nhìn rất nghiêm túc.

Dựa trên kinh nghiệm trước đây của mình, dần dần phát hiện ra vấn đề đang tồn tại.

Những điều khủng khiếp sẽ xảy ra ở kim thứ mười ba, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, đây là những chuyện ông ta đã tự mình trải qua.

Bây giờ ông ta giống như một khán giả.

Nhìn Hổ đại gia kêu thảm đầy buồn rầu.

Tin rằng ông Trương cuối cùng sẽ không có kết quả.

Chỉ có Nhân Sâm mới thấy rằng mọi thứ không hề dễ dàng.

Kiến thức của nó không phải người thường có thể tưởng tượng, hai vị chủ nhân trước đều phi thường bất phàm, còn nó là nhân sâm thành tinh, phi thường độc nhất vô nhị, không dám nói cái khác, chỉ là về kiến thức trước mắt của nó, không phải người thường có thể tưởng tượng được!

Đạo!

Tuyệt đối là Đạo!

Tình huống này không phải ai cũng có thể tiếp cận được.

Trừ khi...

Nhân Sâm rơi vào trầm tư, không nói ra đã đoán được cái gì, có những chuyện cất giữ trong lòng sẽ tốt hơn, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, muốn đạt được đến bước này, não hẳn là rất tốt.

Nhưng trong sự tiếp xúc của mình.

Nó có thể mạnh dạn nói rằng đầu của ông Trương có vẻ không bình thường.

Có một vấn đề nhẹ về tinh thần.

Lúc này.

Ông Trương cầm kim bạc hồi lâu không cắm xuống, vẻ mặt nghiêm túc, như đang tích tụ năng lượng để chuẩn bị thi triển kim mạnh nhất.

Với ngoại hình của ông Trương, thực sự cho người ta cảm giác như một thế ngoại cao nhân.

"Tôi nên châm nó ở đâu?"

Ông Trương trầm tư suy nghĩ, do dự không quyết, thật sự không biết nên cắm ở đâu, tình huống này trước đây cũng đã từng xảy ra, nhưng giải pháp rất đơn giản, chính là dựa vào thiên phú... Tìm được cảm giác để làm, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Hổ đại gia vốn dĩ có chút bối rối, lúc này nhìn thấy vẻ mặt của ông Trương.

Đột nhiên có cảm giác an toàn.

Trước đó quả thực có chút lo lắng, nhưng bây giờ, cảm giác lo lắng cùng phong thái cao nhân mà ông Trương thể hiện, đã thay đổi hoàn toàn khác.

"Hử?"

Độc Nhãn Nam híp mắt, cảm thấy kỳ quái.

Trong lòng thầm lẩm bẩm, màn biểu hiện như thế này đúng là có dáng có vẻ, cảm giác như ông ta thực sự có bản lĩnh.

Không quan tâm người khác nghĩ gì.

Dù sao thì ông ta cũng không tin.

Ngay bây giờ.

Ông Trương nhắm mắt đặt kim, không hề rút lui, tùy ý đặt kim, về phần kết quả cuối cùng, những thứ đó đều không quan trọng.

Mũi cuối cùng đã cắm xuống.

Ông Trương vừa muốn hỏi Hổ đại gia cảm giác thế nào thì đã thấy Tiểu Bạch Hổ cả người run rẩy.

Giờ đây đã ngất xỉu.

Độc Nhãn Nam thở dài, quả nhiên đúng như những gì ông ta nghĩ, thực sự rất đáng sợ, ai có thể giữ được tỉnh táo sau khi được ông Trương châm cứu chứ?

Ông ta đã thử vài lần.

Lần nào cũng ngất ở mũi cuối cùng.

Sau khi tỉnh dậy.

Một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.

“Haizz, đúng là tự tìm đường chết.” Độc Nhãn Nam nhìn tình cảnh của Hổ đại gia, dường như có chút đồng cảm, đang bình thường tự nhiên bị phế, sau khi tỉnh lại hẳn là tuyệt vọng lắm.

“Ông Trương, thành công rồi sao?” Lâm Phàm tò mò hỏi.

Ông Trường nói: "Chắc là thành công rồi."

Độc Nhãn Nam đứng bên cạnh không nói lời nào, nghe ông Trương nói gì thì trong lòng thầm khinh bỉ, thành công cái con khỉ, nhìn cái tên này trông thảm tới mức nào.

Ông ta không tin ông Trương có thể thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận