Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 848: Ngày khó khăn nhất của Tà Vật Công Kê (2)

Ngày khó khăn nhất của Tà Vật Công Kê (2)

Dựa theo tình hình trước mắt.

Có thể nhà hàng mất tiền cho khu vực bếp sau, nhưng thu hút được nhiều người dân, nên chắc chắn nhà hàng sẽ không lỗ.

Lâm Phàm đứng dậy đi vệ sinh.

Tà Vật Công Kê đến bên ao nước, nhìn hắn.

“Cục cục!”

Dịch nghĩa: Nghe hiểu không?

Bát thái tử liếc xéo, nhìn thoáng qua Tà Vật Công Kê, sinh linh thấp kém, không có nền tảng huyết mạch, cũng lười nói chuyện với nó, tựa hồ cảm thấy nói một câu của nó, cũng là một loại sỉ nhục với mình.

“Cục cục!”

“Cục cục!”

“Cục cục!”

Tà Vật Công Kê kêu.

Bát thái tử phiền đến không thể phiền hơn: “Nghe hiểu.”

“Ta có thể hiểu được ngươi.” Tà Vật Công Kê kêu.

“Ta giống ngươi, đều không còn cách nào khác, hắn quá mạnh,mạnh đến độ làm người ta sợ hãi.”

“Nể việc bản thể của chúng ta giống nhau, ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải thành thành thật, tuyệt đối đừng chống lại hắn, nếu không bản thân ngươi gặp xúi quẩy chắc luôn, nếu như ngươi có lời muốn nói, có thể liên lạc với ta, ta bằng lòng bày mưu tính kế cho ngươi.”

Két xoảng!

Bát thái tử bóp vỡ bát, tức giận nhìn Tà Vật Công Kê: “Ngươi nói gì?”

Hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Sinh linh thấp kém trước mặt này lại có thể nói bản thể kim ô vĩ đại của hắn là đồng loại.

Đây là chuyện.

Sỉ nhục lớn nhất của kim ô nhất tộc phải chịu từ trước đến nay.

Tà Vật Công Kê đáp: “Chúng ta là anh em họ hàng xa, cái này là có căn cứ, trong câu chuyện thần thoại có, chín mặt trời bị bắn rơi, chỉ có một mặt trời còn sống, nhưng mà nó lại mất đi sức mạnh, không còn sức mạnh hỏa diễm nữa, từ đó sống dưới mặt đất, đó là tổ tiên của ta, trong người của chúng ta chảy chung dòng máu đào.”

“Đây là sự thật không cách nào phủ nhận được.”

Không ai biết ai đã lan truyền câu chuyện xưa này.

Cũng rất có thể là chính Tà Vật Công Kê nói lung tung thêu dệt lên.

Dùng để lừa bát thái tử, đồng thời kéo gần quan hệ hai bên, câu chuyện thân thích kéo cảm tình rất tốt.

Bát thái tử ngu ngốc sao?

Rõ ràng là không phải.

Đừng nói là bát thái tử tức giận, mà ngay đến những người đi theo cũng tức giận vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Tà Vật Công Kê như thể muốn nuốt sống đối phương.

Đây không chỉ là sỉ nhục bát thái tử.

Mà càng là sỉ nhục cả tộc kim ô bọn hắn.

Tà Vật Công Kê không phát hiện ra tính nghiêm trọng của chuyện này, thậm chí còn đắc chí, cho rằng đầu óc của mình rất thông minh, nhìn sơ cũng biết lai lịch của những kẻ này không đơn giản, trèo lên nhận quan hệ thân thích một chút, hẳn là cũng không quá kém.

Nó nào biết.

Kim ô có thể so sánh cùng gà sao?

Lạch cạch!

Bát thái tử kim ô không nhịn được nữa bóp lấy cổ Tà Vật Công Kê, xách nó lên, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám ăn nói linh tinh nữa, thì ngươi chết chắc.”

Cục cục!

Cục cục!

Lâm Phàm cứu tao!

Loài người vĩ đại ơi, cứu cứu, vật cưng của mày sắp bị bóp chết rồi này.

Nháy mắt.

Tựa hồ có một cơn gió thổi qua.

Bát thái tử chỉ cảm thấy cổ tay mình đau đến khó mà nhịn được, buông tay ra, tiếp sau đó, hắn phát hiện hai chân mình rời khỏi mặt đất, cổ trực tiếp bị người ta nâng lên cao.

“Anh muốn làm gì bạn tồi?”

Sắc mặt Lâm Phàm bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Vừa đi vệ sinh xong đã thấy con gà mái bị đối phương xách cổ, hơn nữa nhìn tình hình, gà mái khó thở có thể chết bất cứ lúc nào.

Anh bằng lòng cho đối phương một cơ hội, là mong đối phương có thể sửa sai, nhưng thật không ngờ, đối phương lại làm tổn thương đến vật cưng của kiêm luôn người bạn tốt của anh, nếu như không phải anh đi vệ sinh hơi nhanh thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

“Bỏ bát thái tử ra.”

Đám tùy tùng tức giận hô.

Chỉ là lại bị Lâm Phàm trừng mắt một cái khiến trong lòng sợ vô cùng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, có cảm giác không như đang đối diện mới một ngọn núi cao không cách nào vượt qua được.

Bọn họ sững sờ đứng đó.

Không dám có bất kỳ động tác nhỏ nào.

Tà Vật Công Kê lắc đầu, vừa rồi thật sự có cảm giác sắp chết, hít thở không được, tức giận nhìn bát thái tử, thấy Lâm Phàm đang dạy bảo tên đó, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Hừ!

Chỉ biết bắt nạt ta.

Ta thế nhưng là có người bảo vệ, cũng không nhìn thử xưm Tà Vật Công Kê ta được loài người vĩ đại bảo vệ, ta nhưng là vật cưng kiêm bạn đè đó.

Dám bắt nạt ta.

Tà Vật Công Kê ta tuyệt đối không để ý tới ngươi nữa.

Đây là Tà Vật Công Kê bá đạo, cho dù vừa rồi xém chút bị người ta giết chết, cũng không sợ chút nào.

“Ngươi.”

Biểu cảm của bát thái tử trở nên dữ tợn, mặt đỏ tới mang tai, tức giận nhìn Lâm Phàm, cảm thấy lúc này thật yếu đuối, sức lực toàn thân đều bị đối phương giam cầm, không cách nào phản kháng.

Dần dần.

Hắn dần dần nảy sinh một loại sợ hãi đối với Lâm Phàm, loại sợ hãi này chính là cảm giác vô lực khi đối mặt với kẻ mạnh, bản thân tựa hồ nhỏ yếu như con sâu cái kiến, không có sức phản kháng.

Trước kia.

Hắn không hề có cảm giác như vậy, bởi vì Lâm Phàm chưa ra tay với họ.

Bây giờ, hắn thực sự sợ hãi trước Lâm Phàm.

Lạch cạch!

Lâm Phàm buông tay ra.

Bát thái tử ôm lấy cổ, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Lâm Phàm, rõ ràng là không thể ngờ tới chuyện sẽ xảy ra như vậy, càng hiểu sâu sắc được cách biệt giữa hai người lớn cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận