Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 102: Hách Tiện Nhân! Ta Nhớ Kỹ Ngươi Rồi!

Hách Tiện Nhân! Ta Nhớ Kỹ Ngươi Rồi!

Trong văn phòng viện trưởng của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Hách viện trưởng vừa ngân nga một điệu nhạc vừa nhàn nhã pha trà, cuộc sống an yên như hiện tại mới hoàn mỹ làm sao.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại di động của ông chợt vang lên.

Hách viện trưởng liếc nhìn tên của người gọi đến, vừa trông thấy mấy chữ Lý Lai Phúc thì ông liền bật cười, vui vẻ bắt máy.

"Tìm được không?"

Điện thoại vừa kết nối, câu đầu tiên mà Hách viện trưởng nói là hỏi thăm đối phương xem đã tìm thấy người chưa, từ trong thanh âm của Lý Lai Phúc, ông dễ dàng nghe ra được sự mỏi mệt cùng bất đắc dĩ vô hạn.

Loại cảm giác này phải tự mình cảm thụ một chút thì mới có thể minh bạch được là nó sảng khoái tới cỡ nào.

Hách viện trưởng ngẫm nghĩ, thôi một ngày một đêm là cũng đủ rồi, không nên làm quá, nếu không thì Lý Lai Phúc sẽ sụp đổ mất.

"Ta vừa vặn cũng có một chuyện muốn nói với ngươi, ngươi muốn nghe không?"

"Muốn à, vậy thì tốt, tối hôm qua hai bệnh nhân tâm thần mất tích đã tự mình mò về đây rồi, đáng tiếc là ta lại không biết, hôm qua ta có việc phải ra ngoài, không có mặt ở đây."

"Ta nghe thấy giọng nói của ngươi dường như rất mệt mỏi, về sớm một chút, ngủ một giấc đi, ngươi nhìn ta mà xem, mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng rồi, cũng là bởi vì ta phải thường xuyên làm việc quá mệt mỏi đó."

Hách viện trưởng chung quy vẫn là một người thiện lương.

Ông thật sự là không đành lòng tiếp tục lừa gạt đối phương, chỉ có thể đem tình huống “chân thật” nói cho Lý Lai Phúc biết.

Quả nhiên.

Ngay sau khi nghe ông nói Lâm Phàm và Trương lão đầu đã bình an quay về bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ở đầu dây bên kia không có thanh âm gì, một lúc lâu sau mới có tiếng thở hắt ra thông qua điện thoại truyền đến.

Hách viện trưởng mỉm cười.

Chính mình thật sự là một người từ bi.

Khẳng định là Lý Lai Phúc bên kia đang thở phào nhẹ nhõm.

Nhân sinh bỗng nhiên tươi sáng trở lại, trái tim tung hứng hệt như chơi trò tàu lượn siêu tốc cuối cùng cũng đã bình an đập chậm rãi đều đặn như thường.

Ha ha ha.

Hách viện trưởng vui vẻ cúp điện thoại.

Ông đoán Lý Lai Phúc ở đầu dây bên kia nhất định sẽ đang rất muốn cười to mấy tiếng để phát tiết sự vui sướng trong lòng, nhưng nếu như ông chưa cúp điện thoại thì chắc chắn sẽ làm cho đối phương ngại ngùng biểu đạt cảm xúc của mình, cho nên ông mới ý tứ cúp điện thoại trước, cũng là vì nghĩ cho Lý viện phó, muốn ông ta được triệt để phóng thích sự mừng rỡ của bản thân.

Mà ở cửa hàng điểm tâm sáng lúc này.

Lý Lai Phúc biểu lộ sự ngốc trệ, đăm đăm nhìn bát sữa đậu nành, đĩa đậu hũ cay, cùng một lồng sủi cảo thịt chưng trước mặt.

Rõ ràng lúc đầu ông cảm thấy mấy món ăn này thơm ngon ngào ngạt là thế, nhưng bây giờ thì khác, dường như sau cú điện thoại với Hách viện trưởng mới rồi, nó bỗng dưng không còn mùi hương gì nữa.

Lý Lai Phúc ông có rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Ông ta cứ thế ngây người, hồi lâu sau, Lý viện phó mới từ từ cúi xuống uống một hớp sữa đậu nành nóng hổi, ăn một miếng sủi cảo chưng, khóe mắt ông cũng đồng thời ẩn ẩn hơi cay, dường như có một giọt nước mắt đang chảy ra.

Hách tiện nhân, ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Đùa giỡn ta như vậy, ngươi rất vui sao? Ngươi đợi đó!

(Hách Nhân: Ừm, rất vui.)

...

Ngày mùng 9 tháng 3!

Thời tiết trong xanh!

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn nghênh đón một nhóm khách nhân tới.

Một chiếc xe buýt dừng sát ở cổng lớn ra vào.

Các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi hân hoan cười cười nói nói bước xuống từ trên xe.

Bọn họ chính là sinh viên tốt nghiệp từ tứ đại cao viện năm nay, đến thành phố Diên Hải này với mong muốn được gia nhập bộ môn đặc thù.

Theo sắp xếp của ban lãnh đạo bộ môn đặc thù, các sinh viên vừa ra trường này sẽ được phân thành các nhóm khác nhau, trong đó có một nhóm được cử tới bệnh viện tâm thần Thanh Sơn để làm tình nguyện, nói đúng hơn là đến để tự thể nghiệm một chút về nhân sinh.

Hách viện trưởng đã đợi sẵn ở cổng nghênh đón, vẻ mặt tươi cười.

Độc Nhãn Quái quả nhiên đủ trượng nghĩa, năm nào cũng không quên phân người tới đây.

Hách viện trưởng thích nhất là có sinh viên đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn làm nhân viên tình nguyện.

Vừa miễn phí lại còn vừa có kẻ nhu thuận nghe lời hỗ trợ mình.

Hơn nữa bọn họ còn sẽ mang lễ vật tới.

Kỳ thật đối với những lễ vật này Hách viện trưởng cũng không quá để ý, mấu chốt chính là thời điểm hết kỳ thực tập, đám sinh viên kia lưu lại ít tiền để ủng hộ bệnh viện là đủ rồi.

Nhìn đám nhỏ còn tươi non mơn mởn ấy mà xem.

Hách viện trưởng vô cùng hâm mộ bọn họ, tuổi trẻ thật là tốt, mặc kệ là vẻ ngoài hay là nội tâm thì đều rất trẻ trung, tản ra hơi thở thanh xuân tươi mát.

"Hách viện trưởng, đây đều là lứa sinh viên mới tốt nghiệp từ tứ đại học viện năm nay, hi vọng thời gian tới ngài sẽ chỉ dẫn bọn họ nhiều hơn, tốt nhất là để bọn họ có cơ hội tiếp xúc cùng người bệnh một phen." Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù xởi lởi cười nói.

Hách viện trưởng mỉm cười, đáp: "Yên tâm, tự ta sẽ an bài tốt mọi chuyện."

Ông nghĩ đến có nên nói trước với các thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp này cần phải chú ý một chút hai bệnh nhân của phòng bệnh 666 hay không, nhưng ngẫm lại thôi được rồi, không cần thiết phải dọa sợ hài tử.

Hách viện trưởng bày ra vẻ mặt tươi cười, đoạn nói: "Hoan nghênh các vị đồng học tới tham quan bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ta xin tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Hách Nhân, là viện trưởng ở nơi này, lát nữa đây ta sẽ phụ trách dẫn dắt mọi người đi dạo một vòng quanh bệnh viện để hiểu rõ tình hình sinh hoạt của chúng ta."

"Các ngươi có thể yên tâm, trên thực tế, bệnh nhân tâm thần nơi đây và trong suy nghĩ của các ngươi không hề giống nhau, chờ đến khi các ngươi có cơ hội tiếp xúc với bọn họ thì sẽ hiểu."

Ánh mắt của ông ôn hòa dừng lại trên thân mỗi một vị đồng học.

Ừm!

Không tệ!

Nhìn qua phải quá nửa là kẻ có tiền.

Độc Nhãn Long quả nhiên là bạn bè chí cốt của ông, chất lượng của lứa sinh viên mà gã an bài tới khiến ông rất hài lòng.

Chỉ cần đợt thực tập này ông dẫn dắt ổn thỏa, ngân sách dùng để chi trả cho việc nuôi dưỡng các bệnh nhân ở đây lại nhiều thêm được một chút rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận