Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 709: Lâm Phàm: Chỉ có như vậy... Không có ý khinh thường mày đâu (2)

Lâm Phàm: Chỉ có như vậy... Không có ý khinh thường mày đâu (2)

"Lâm Phàm, anh ta coi thường tôi, tôi đã ở đây rồi, vì sao không phân cho tôi, tôi rất thương tâm mà." Tiểu Bảo lôi kéo cánh tay của Lâm Phàm, biểu hiện rất thương tâm, giống như đang trực chờ khóc tới nơi vậy.

Ngô Thắng nói, "Trẻ nhỏ không tính."

Tiểu Bảo tức giận hai tay chống mạnh, ngẩng đầu, lớn tiếng nói, "Tôi không phải trẻ nhỏ, tôi đã là người lớn nhỏ, anh chính là đang khinh thường tôi, tôi thân là con trai nhà giàu, bao nhiêu người cũng không dám coi thường tôi, chỉ có anh coi thường tôi, Tiểu Bảo hiện tại rất tức giận, hậu quả rất đáng sợ."

Lúc này Lâm Phàm giống như người cha cưng chiều con của mình, xoa đầu của Tiểu Bảo, nhìn về phía Ngô Thắng nói.

"Tiểu Bảo đã là người lớn nhỏ, anh không thể tổn thương trái tim của cậu ấy, hi vọng anh có thể giải thích với Tiểu Bảo."

Dứt lời nói ôn nhu lại khiến người khác cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm.

Ngô Thắng co được giãn được, gặp phải chuyện gì thì chủ động nhận sợ không phải sai, anh ta ai cũng không sợ, sợ hãi duy nhất Lâm Phàm, thực lực của đối phương hoàn toàn là loại không nói lý.

"Rất xin lỗi."

Tiểu Bảo nói, "Bỏ đi, Tiểu Bảo tôi có thể trở thành bạn tốt với Lâm Phàm, đó là bởi vì tôi khoan hồng độ lượng, nguyện ý tha thứ cho sai lầm của người khác, tôi tha thứ cho anh."

Khi nói ra những lời này, Tiểu Bảo tỏ vẻ mặt rất đắc ý, giống như bị chính tâm tình của bản thân thuyết phục vậy.

Ngô Thắng rất bất đắc dĩ, mẹ ơi, nhân tài từ đâu ra vậy.

Lâm Phàm vui mừng nói, "Tiểu Bảo, tôi tự hào vì cậu đó."

"Đương nhiên rồi." Tiểu Bảo ngẩng đầu nói.

Nhân tài.

Xã hội hiện nay thiếu nhất chính là nhân tài như Tiểu Bảo.

"Được rồi, thêm cậu một phần." Ngô Thắng nói, tiếp theo đó nhìn về phía hai con thú, "Các vị không có ý kiến gì nhỉ."

Hổ đại gia có chút mù mờ, không thêm lời, cho dù có ý kiến thì cũng đã nói tới mức này rồi, còn có thể nói thêm được gì, đối với bọn chúng mà nói giành được thứ trong long mạch sớm một chút mới là tốt.

Nhiều ít không sao cả.

Chỉ cần có thể giành lấy được.

"Vệ sĩ của tôi có thể được phân chút không?" Tiểu Bảo hỏi.

Đừng thấy Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, thì cho rằng đầu óc có vấn đề, cậu ta đã sớm nhìn ra vấn đề ở đây, chiếu theo số lượng người phân bảo bối, vì người bạn tốt Lâm Phàm, cậu phải giành nhiều hơn một chút, sau đó đều đưa hết cho Lâm Phàm, không thể để người khác được lợi được.

Hơn nữa cậu là trẻ nhỏ, lấy thân phận mà chặt chém, chỉ cần da mặt dày, có thể giành được nhiều, còn về mấy người lớn kia khẳng định sẽ xấu hổ, cho đến khi đối phương cảm thấy quá đáng.

Anh ta nói không đưa là không đưa được sao, tôi chỉ là một đứa trẻ thôi.

Rất dễ lừa qua đó.

"Khụ khụ!"

Độc Nhãn Nam ho nhẹ một tiếng, "Tiểu Bảo, đừng làm loạn, được rồi đấy."

Có thể phân cho Tiểu Bảo một phần đã không tồi rồi, yêu cầu nhiều hơn rất dễ làm hỏng chuyện, một vừa hai phải mới là con đường phát triển đúng đắn.

"Tôi cũng không làm loạn, không cho thì không cho thôi, tôi cũng không thiếu." Tiểu Bảo nói.

Lâm Phàm mỉm cười xoa đầu của Tiểu Bảo, thật là một đứa trẻ đáng yêu. Anh không có hứng thú với bảo bối gì, đến núi Trường Bạch chính vì để dẫn Tiểu Bảo đi thăm thú khắp nơi mà thôi.

Phong cảnh xinh đẹp quả thật sẽ khiến lòng người thoải mái hơn rất nhiều.

Nhìn thấy nụ cười tươi trên gương mặt của Tiểu Bảo, anh cũng rất thỏa mãn rồi.

"Hai vị thú huynh xin hãy dẫn đường." Ngô Thắng nói.

Tiếp theo đó, đám người liền đi về hướng sâu hơn.

....

Bắc Đào trà trộn bên cạnh Mục Hạo vẫn luôn muốn đào được chút tin tức mới từ phía cường giả Tinh Không, mà lúc này ông ta phát hiện tình huống dần dần có chút không quá rõ ràng.

Cường giả Tinh Không rất nguy hiểm.

Ông ta thân là cấp cao của hội Ám Ảnh, muốn cùng hợp tác với cường giả Tinh Không, nhưng ông ta sau khi ở bên cạnh Mục Hạo liền phát hiện sự việc không đơn giản, cường giả Tinh Không căn bản chướng mắt con người.

Có lẽ chỉ có thể coi là nô bộc.

Bắc Đào làm sao tình nguyện làm nô bộc được, cái ông ta muốn chính là công bằng, hợp tác với nhau, mưu đồ thế giới.

Lúc này, xung quanh có động tĩnh.

"Mục Hạo..." Một bóng người xuất hiện, nhìn kỹ lại hóa ra là Trang Tiêu, anh ta dẫn theo đệ tử nhà họ Trang từ đằng xa bước đến.

Mục Hạo nhìn thấy người tới, vẻ mặt không hề thay đổi, "Các người tới làm gì?"

Tuy đều là đại tộc Tinh Không, nhưng quan hệ của hai bên cũng không tốt đến mức có thể gọi anh gọi em, đều là gặp mặt thì chào hỏi, sau đó ai bận thì người đó đi, ai cũng không trêu chọc đến ai.

Trang Tiêu nói, "Ngô Thắng và con người đi cùng nhau, lúc trước sử dụng bảo bối trong tộc, tiến hành rời đi, tôi nghĩ bọn họ đã phát hiện bí mật của núi Trường Bạch, hiện giờ đang đi lấy bảo bối, tôi nhớ rõ anh có trình độ trong việc tính toán, chi bằng hợp tác một lần, anh tính ra hành tung của bọn họ, sau đó giành lấy bảo bối, chúng ta có thể chia đều."

Tộc họ Mục của Tinh Không có thuật tính toán, hơn nữa người toàn tộc đều được học.

Trình độ tính toán của Mục Hạo cũng không phải cao thâm, thuộc tiêu chuẩn gà mờ, mười lần tính chín lần không chính xác, đến cả bản thân cũng không tin tưởng được, không nghĩ rằng Trang Tiêu vậy mà lại tìm được anh ta.

Đầu óc có lỗ rồi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận