Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 430: Một ngày cuối cùng trước khi xuyên không (5)

Trước cửa công viên giải trí.

Tiểu Bảo đến quầy bán vé, người cậu ta không đủ cao nên vệ sĩ lấy ghế xuống để cậu chủ đứng lên, đây là công cụ cần thiết khi ra khỏi cửa. Đó là cậu chủ của bọn họ, con trai của tỷ phú làm sao có thể ăn nhờ ở đậu được, đương nhiên là phải cao hơn người khác một bậc.

“Bao hết, bao nhiêu tiền?”

Giọng điệu bình tĩnh nói ra lời nói ngang tàn nhất.

Người bán vé thấy Tiểu Bảo là một đứa nhỏ thì không muốn để ý đến, nhưng lúc nhìn thấy những vệ sĩ đứng sau cậu ta, người bán vé cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn không phải là người bình thường.

“Cậu bạn nhỏ, cho dù tôi có đưa hết vé cho cậu thì cậu cũng không bao được hết đâu, bởi vì trước đó đã có mười mấy người khách đi vào rồi.”

Tiểu Bảo nhảy xuống khỏi ghế, vẫy vẫy tay, bảo vệ sĩ trả tiền, sau đó bảo vệ sĩ mời những người khách ở trong ra ngoài.

Rất nhanh.

Một đám khách xuất hiện một cách bất mãn.

Bọn họ đang chơi ở trong rất vui vẻ, tự nhiên bị mấy người cao lớn mặc đồ tây trang màu đen mời ra. Vốn dĩ họ còn định nói chuyện với mấy người cao lớn này một chút, nhưng thấy bọn họ cường tráng như vậy, nói thật, bọn họ thật sự có hơi sợ.

“Khu vui chơi giải trí của các người có chuyện gì vậy? Chúng tôi mua vé vào mà.”

“Đúng đấy, anh có biết hôm nay là sinh nhật của bạn gái tôi không? Các người làm như vậy không sợ tôi sẽ đăng việc làm của các người lên mạng sao?”

Đối với sự phàn nàn của khách, người bán vé vội vàng xin lỗi.

Tiểu Bảo nói: “Hôm nay tôi muốn bao hết, thiệt hại của các người tôi sẽ trả hết.”

Đám khách đang tức giận, nhìn thấy một đứa nhỏ mặc đồ như người lớn, nói ra những lời buồn cười như vậy, họ không kìm được mà cười thành tiếng.

Một người đàn ông trung niên nói: “Cậu bạn nhỏ, suy nghĩ này của cậu không tốt đâu. Cậu phải hiểu rằng tiền không phải là toàn năng, nếu cậu cho rằng tiền là toàn năng thì giá trị quan trong cuộc sống sau này của cậu sẽ xuất hiện…”

“Năm vạn, một người năm vạn, chỉ có một cơ hội.” Tiểu Bảo gẩy gẩy ngón tay, vệ sĩ cầm một vali đến, mở ra trước mặt đám khách, Vô số tiền mặt xuất hiện trước mắt mọi người, còn chấn động hơn những gì nói bằng miệng.

Những người khách bị mời ra nhìn thấy tiền, lập tức trừng mắt lên.

Người đàn ông trung niên vừa nói lúc nãy lập tức thay đổi sắc mặt: “Ôi, chúng ta là người lớn nên kính già yêu trẻ, nguyện vọng của cậu bạn nhỏ, chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu thực hiện.”

Sau đó, ông ta thuần thục đưa người nhà cầm tiền rồi rời đi.

Còn về lời nói tiền không phải là toàn năng lúc nãy đã bị ông ta ném ra sau đầu từ lâu rồi.

Người lớn mà.

Luôn thích nói những lời dạy dỗ người khác.

Tiểu Bảo nhìn thấy bọn họ cầm tiền rời đi, thản nhiên nói: “Đương nhiên là tôi biết tiền không phải toàn năng, nhưng vào những lúc như thế này thì nó là toàn năng.”

Lâm Phàm và ông Trương không có khái niệm gì về tiền bạc.

Nên tỏ ra rất bình thản.

Em gái ma thần không có hứng thú với tiền nên cũng rất bình tĩnh.

Những vệ sĩ đã nhìn đến quen rồi, nên trong lòng cũng rất bình tĩnh.

Ngược lại là người bán vé kinh ngạc đến không biết nên nói gì, chỉ có thể há mồm trợn mắt mà nhìn. Nếu như có thể, cô ta rất muốn làm mẹ kế của cậu bạn nhỏ này.

“Nhìn xem, bên trong không có người nữa, chỉ có chúng ta thôi, đi nào, chúng ta mau vào thôi.”

Tiểu Bảo kéo tay Lâm Phàm, chạy vào trong công viên giải trí.

Các vệ sĩ đều cảm thán.

Bọn họ đã làm vệ sĩ cho cậu chủ Tiểu Bảo rất lâu rồi.

Từ khi cậu chủ Tiểu Bảo hai tuổi, bọn họ đã là vệ sĩ cho cậu ta rồi.

Từ trước đến giờ, họ chưa bao giờ thấy ông cụ ở bên cạnh cậu chủ.

Trước kia cậu chủ Tiểu Bảo muốn đến công viên giải trí chơi đều bao hết, không muốn có bất kỳ người khách nào ở trong. Mặc dù cậu chủ Tiểu Bảo chưa từng nói tại sao.

Nhưng bọn họ biết…

Cậu chủ Tiểu Bảo không thích nhìn thấy những đứa trẻ khác có bố mẹ đi cùng.

Trong lòng họ thầm phỉ nhổ.

Cậu chủ Tiểu Bảo đáng yêu như vậy mà không ở bên cạnh, nếu là con nhà người khác thì họ đã vô cùng yêu thích rồi. Chỉ là cậu chủ dùng tiền quá nhiều, người bình thường không thể nào chịu nổi.

Lúc này.

Tiểu Bảo nhìn đu quay ngựa gỗ trống không, quay đầu qua nhìn về nơi khác.

“Chơi đu quay ngựa gỗ không?” Lâm Phàm hỏi.

“Không chơi, chán ngắt, con nít mới thích trò này.” Tiểu Bảo bĩu môi nói.

Lâm Phàm nói: “Rất vui đấy, đi thôi, chúng ta chơi một lúc đi.”

Dưới tình huống Tiểu Bảo không tình nguyện đi, cậu ta bị Lâm Phàm ôm lên đu quay ngựa gỗ, sau đó Lâm Phàm ngồi ở phía sau. Còn ông Trương thì ôm Tà Vật Công Kê ngồi ở một con ngựa gỗ đằng sau.

“Đi nào.” Lâm Phàm vẫy tay hét.

“Đi nào.” Ông Trương nhấc con gà mái lên đung đưa.

Tà Vật Công Kê bày ra vẻ mặt cuộc sống đã không còn gì luyến tiếc, thật là có bệnh mà.

Tiểu Bảo nở nụ cười vui vẻ: “Ngựa nhỏ, mau chạy, mau chạy.”

Các vệ sĩ bảo vệ hiện trường đều cảm thán.

“Cậu chủ Tiểu Bảo vui là được rồi.”

“Đúng vậy, chúng ta còn muốn nhìn cậu chủ Tiểu Bảo lấy vợ sinh con đấy.”

“Ông chủ không cách nào ở bên cạnh cậu chủ Tiểu Bảo, nhưng tên bệnh nhân tâm thần này lại đối xử không tệ với cậu chủ.”

Người duy nhất hơi ngại ngùng ở đây là em gái ma thần.

Cô ngây người đứng ở đó.

Trong một lúc không biết phải làm gì.

Đến bản thân cô cũng không rõ tiếp theo phải làm gì.

Cứ ngốc nghếch mà nhìn như thế.

Đu quay ngựa gỗ chuyển động lên xuống, khiến Tiểu Bảo vui đến cười ha ha: “Trước kia tôi thấy người ta chơi, tôi đã vô cùng thích rồi, chỉ là vẫn chưa từng chơi bao giờ.”

Lâm Phàm nói: “Nếu đã thích thì sao trước kia không chơi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận