Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 976: Lâm Phàm nói: Đứng lại

Lâm Phàm nói: Đứng lại

"Tỷ tỷ." Hàn Tiểu Tiểu cũng ôm lấy tỷ tỷ, đặt cằm lên vai người kia, miệng đều nói mấy lời đầm đìa nước mắt, tình cảm sâu đậm, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia gian xảo.

Trong lòng suy nghĩ.

Tỷ tỷ à, ta không phải loại ngu ngốc. Mặc dù tỷ là tỷ của ta, nhưng theo đuổi hạnh phúc là chuyện của cá nhân, có thứ có thể cho nhưng cũng có thứ không thể cho. Giữa tỷ và ta, ai cao tay hơn ai, cứ từ từ mà so đi.

Hàn Yên nghe thấy lời của muội muội nói, cảm giác tất cả những cố gắng từ trước tới nay của mình đều là xứng đáng.

"Muội muội, nghe lời của tỷ, đi đi." Hàn Yên nói.

Hàn Tiểu Tiểu lắc đầu, kiên cường đáp: "Tỷ tỷ, muội không đi, tỷ cứ để cho muội ở lại đây đi, muội bảo vệ tỷ."

Với Hàn Tiểu Tiểu mà nói, lời đã nói ra là chắc như đinh đóng cột. Tỷ, tình cảm tỷ muội chúng ta sâu đậm, muội sẽ không đi, muốn đi thì tỷ đi đi. Mà Hàn Yên chắc chắn sẽ không rời đi, nàng ta sẽ không để cho muội muội của mình ở lại.

Cũng bởi vì Hàn Yên cứ dây dưa không dứt, ngược lại khiến cho Hàn Tiểu Tiểu cảm thấy mình càng lúc càng rất thông minh.

Tỷ tỷ quả nhiên là muốn gài bẫy mình.

May là Tiểu Tiểu ta thông minh, chỉ liếc mắt thôi đã nhìn thấu được cách nghĩ của tỷ rồi.

Muốn khiến ta rời khỏi Lâm ca ca, nằm mơ đi.

Sáng sớm.

Ở trong phòng ăn.

Đôi mắt của Hàn Yên và Hàn Tiểu Tiểu đều sưng húp. Hôm qua diễn ra một màn kịch lớn, Hàn Yên là tình cảm thật sự dâng trào, còn Hàn Tiểu Tiểu lại là diễn quá mức, dẫn đến việc hai người khóc đến nửa đêm, cuối cùng đều nói rõ là sẽ cùng ở lại. Với Hàn Tiểu Tiểu mà nói, cuộc so tài vào tối hôm qua là bất phân thắng bại, kết thúc trong thế hòa nhau.

"Lão gia."

Mấy người tỳ nữ và nô bộc quỳ đều quỳ trên đất cúi đầu, nói chuyện ấp a ấp úng, ai cũng đều có tâm sự trong lòng.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Làm sao thế, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không sao mà."

Đám tỳ nữ đứng xung quanh đều nhìn bọn họ với một vẻ hờ hững.

Các nàng ta đều biết đang xảy ra chuyện gì.

"Lão gia, nhà của ta còn có người cần ta chăm sóc, bọn ta không thể chờ chết ở chỗ này, cho nên muốn xin với lão gia được nghỉ làm, cho bọn ta rời đi. Bọn ta biết làm như vậy là không tốt, nhưng bọn ta thật sự là không muốn chết, không phải bọn ta sợ chết, mà trong nhà của bọn ta vẫn còn người chờ bọn ta chăm sóc."

Tiểu Vân đứng ra thay mặt nói.

Nàng ta không dám ngẩng đầu.

Lão gia đối xử với bọn họ rất tốt, bình thường không chỉ đều chưa từng trừng phạt họ, mà mấy ngày lễ tết đều sẽ phát tiền lì xì cho họ, có đồ gì ngon cũng đều sẽ nghĩ tới bọn họ.

Trong nhà ai có chuyện gì, lão gia sẽ đều ra tay trợ giúp.

Chỉ với những thứ này thôi, bọn họ đã muốn cảm ơn cả đời này rồi.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "À, được thôi, có người cần chăm sóc thì nhất định phải sống cho thật tốt. Mấy người tới phòng thu chi lấy một ít lộ phí quay trở về đi, sau này nếu có muốn quay lại thì nơi này vẫn luôn rất chào đón các người."

Đám người Tiểu Vân đỏ hoe đôi mắt, nước mắt rơi lã chã.

"Thật cảm ơn lão gia."

Sau khi đám người của Tiểu Vân rời đi.

Có tỳ nữ nói thầm.

"Thứ vô ơn."

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Tại sao lại có thể nói bạn của mình như vậy chứ."

"Vốn dĩ là như thế mà, lão gia đối xử với họ tốt như thế, bọn họ lai rời đi lúc lão gia gặp nguy, nhà ta cũng có người đây, nhưng ta sẽ không quay về." Tỳ nữ đó nói.

Nhìn đi, còn dám phản bác lại lời của lão gia.

Như thế thôi cũng đủ để chứng minh Lâm Phàm chiều bọn họ như thế nào rồi, đến mức bọn họ đều không sợ Lâm Phàm nữa.

Địa thánh nói: "Lâm trang chủ, đối diện với thiên quân vạn mã, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?"

Ông ta rất muốn biết.

Biểu hiện của Lâm Phàm quá bình tĩnh, từ lúc quen biết tới giờ ông ta chưa từng nhìn thấy biểu cảm nào khác của Lâm trang chủ, ví dụ như tức giận, buồn phiền. Trước giờ người này luôn bày ra một vẻ niềm nở đón tiếp người khác, không hề sợ hãi thứ gì, người có thể đạt tới cảnh giới này rất hiếm.

"Tôi sẽ không ức hiếp người yếu." Lâm Phàm nói.

Địa thánh đang trầm ngâm suy nghĩ, lời của Lâm trang chủ nói có hàm ý. Ông ta đi theo bên cạnh Lâm trang chủ học tập quyền đạo, mặc dù không học được nửa chiêu thức nào nhưng quyền ý của bản thân lại tăng mạnh, vốn không có liên quan gì tới lời chỉ dẫn của Lâm trang chủ.

Thiên thánh cười nói: "Lâm trang chủ nhất định là nắm chắc trong lòng bàn tay."

Ông ta đã không còn căm giận Lâm Phàm nữa rồi, cự kiếm bị vỡ cũng tốt, bởi nếu như cự kiếm không vỡ thì bản thân ông ta cũng không có thành tựu như ngày hôm nay. Nói tới nói lui thì vẫn phải cám ơn Lâm Phàm khôn xiết.

Căn phòng gỗ nhỏ đã không có ai ở nữa.

Trừ phi đầu óc có vấn đề mới không ở căn phòng thoải mái, ngược lại đi chui vào trong căn phòng gỗ nhỏ đó ở.

Lâm Phàm mỉm cười, trong đầu của anh vẫn luôn suy ngẫm vì sao lại có thiên quân vạn mã tìm tới, trước giờ anh vẫn luôn ở đây, chưa từng đắc tội với bất cứ người nào.

Cho nên, anh rất ảo não.

Rốt cuộc là đã làm gì không đúng.

Chỉ có cách gặp đối phương dò hỏi rõ ràng mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận