Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1118: Chứng kiến thế hệ đầu tiên phát triển đến đỉnh cao (2)

Chứng kiến thế hệ đầu tiên phát triển đến đỉnh cao (2)

Lâm Phàm dẫn Tiểu Hoàng ra ngoài, đến chân núi chạy bộ. Lúc không có Tiểu Hoàng, con đường của anh luôn là Tàng Thư Các và nhà. Nhưng bây giờ, anh thường dẫn Tiểu Hoàng đến chân núi chạy bộ một vòng.

Rèn luyện sức khỏe.

Nghĩ đến món đồ để chơi cùng chó, anh làm một cái đĩa ném. Trong núi hoang, anh ném đĩa đi, Tiểu Hoàng vẫy vẫy đuôi, nhìn thấy đĩa bay đi thì phấn khích điên cuồng chạy theo, nhảy lên một cái, cắn lấy đĩa, sau đó vui mừng chạy trở về, đưa đĩa lại vào tay Lâm Phàm.

“Tiểu Hoàng thật là giỏi.” Lâm Phàm khen ngợi.

Một người một chó ở trong núi hoang chơi đến vô cùng vui vẻ.

Đối với Tiểu Hoàng, nó chưa từng nghĩ rằng cuộc sống của một chú chó như nó lại có thể hạnh phúc như thế này, khiến Tiểu Hoàng có lúc đến trong mơ cũng vui vẻ mà rơi nước mắt.

Sột soạt!

Lúc này.

Ở nơi cách bọn họ không xa, một con rắn toàn thân màu vàng đang cuộn trên cành cây, đôi mắt nhỏ như hạt đậu chăm chú nhìn một người một chó đang vui đùa ở cách đó không xa.

Đột nhiên.

Con rắn căng người, như một mũi tên nhọn, soạt một tiếng phá vỡ không khí mà tiến lên. Tiểu Hoàng đang ngậm đĩa ném, cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang đến gần nên bất giác vặn người, há miệng chó, cắn một ngụm vào vị trí bảy tấc của con rắn.

Sột soạt!

Con rắn lập tức xẻ làm hai.

Máu chảy lênh láng dưới đất.

Tiểu Hoàng đáp đất, cụp đuôi hu hu chạy đến bên cạnh Lâm Phàm, bốn chân run rẩy, dường như rất sợ hãi, run cầm cập, nó thật sự sắp bị dọa chết rồi.

Nó thật sự không biết gì cả, những gì nó làm vừa rồi chỉ là hành động theo bản năng, nó hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Hoàng, mày giỏi lắm.” Lâm Phàm khen ngợi.

Anh đã cảm nhận được có rắn xuất hiện, muốn cắn Tiểu Hoàng từ lâu rồi, vào lúc anh chuẩn bị ra tay thì không ngờ Tiểu Hoàng lại giỏi như vậy, xoay người quay đầu cắn, trực tiếp cắn con rắn thành hai nửa.

Tiểu Hoàng sợ hãi đến cả người run rẩy, hiển nhiên là vừa rồi đã bị dọa sợ. Nó sắp bị dọa đến chết rồi, cho dù chủ nhân đang khen nó, nó cũng không đắc ý nổi.

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Hoàng, ngồi xổm bên cạnh con rắn: “Tiểu Hoàng, tao từng ăn thịt rắn rồi, mùi vị vô cùng ngon, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, tao sẽ đích thân xuống bếp nấu một bữa thật ngon cho mày có được không.”

Hu hu!

Tiểu Hoàng sợ hãi, nó không muốn ăn thịt rắn đâu.

Lâm Phàm nói: “Xem ra mày rất thích, giống như tao.”

Anh cầm hai miếng thịt rắn bị Tiểu Hoàng cắn thành hai nửa, vẫy vẫy tay, đi về nhà.

Các đệ tử của Cản Nguyên tông bây giờ đều đang điên cuồng tu luyện, từ cơ thể đến tinh thần đều tập trung vào việc tu luyện, chuyện không quan trọng gì cũng đều bị bọn họ vứt ra sau đầu, đặc biệt là ở nơi thuộc quyền quản lý của Cản Nguyên tông gần đây xuất hiện rất nhiều kẻ cướp, không ít đệ tử lập thành nhóm nhỏ đi trừ gian diệt ác, thuận tiện kiếm chút công lao.

Kiểu người nhàn nhã như Lâm Phàm vốn dĩ không tồn tại.

Trong nhà.

Tiểu Hoàng thà chết cũng không muốn ăn thịt rắn.

Nhưng rất nhanh.

Thơm quá đi!

Cả đầu của Tiểu Hoàng đều chôn trong chén, lúc ngẩng đầu, khoé miệng vẫn còn dính canh. Khóe miệng nó cong lên, mắt híp thành một đường thẳng, dáng vẻ rõ ràng là rất hưởng thụ.

Gâu gâu!

Tiểu Hoàng sủa, đưa móng vuốt vỗ vỗ chén, lè lưỡi ra, giống như đang chờ đợi.

“Muốn ăn nữa?”

“Gâu gâu!”

Lâm Phàm sờ đầu chú chó, nói: “Hết rồi, con rắn bé xíu đó, làm sao đủ cho chúng ta ăn. Nếu mày còn muốn thì phải tiếp tục đi bắt, mày muốn đi không?”

Tiểu Hoàng hơi sợ, suy nghĩ rất lâu, nhưng cuối cùng mùi vị thơm ngon đã chiến thắng nỗi sợ, nó ngẩng đầu, sủa gâu gâu.

“Được, vậy qua thời gian này chúng ta lại đi tìm rắn, bây giờ tao phải đi đọc sách rồi.” Lâm Phàm nói.

Sau đó Tiểu Hoàng giống như lúc trước, im lặng nằm sấp bên chân Lâm Phàm.

Cuộc sống của một người một chó cứ yên bình như vậy, nhưng lại tràn đầy cảm giác thú vị và có ý nghĩa.

Đối với loài rắn, những ngày tháng sau đó chính là một tai hoạ cực lớn.

Trước đây.

Những con rắn nhỏ này rất thích đánh lén con mồi. Từ sau khi vua của chúng nó bỗng nhiên biến mất, trong một trận tranh đấu kịch liệt, vua mới đã xuất hiện, tiếp tục dẫn dắt bọn chúng đi săn mồi.

Nhưng tình huống không tốt đẹp như vậy.

Ngày hôm đó… thời tiết vẫn tốt đẹp như mọi ngày.

Cho đến khi một người một chó xuất hiện, trạng thái cân bằng đã bị phá vỡ, cuộc sống của loài rắn rơi vào bóng tối, đưa tay không thấy năm ngón, bọn họ giống như thợ săn vậy, vô tình mà bắt bọn chúng.

Lúc đầu, Tiểu Hoàng vẫn sợ hãi, nhưng sau khi bị thức ăn ngon cám dỗ, đã biết nắm bắt thời cơ. Rắn cắn chặt mũi nó không buông, nó đau đến chạy khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Lâm Phàm, vẫy vẫy đuôi, giống như đang nói, nhìn đi… tôi bắt được rồi.

Lâm Phàm thường vuốt đầu Tiểu Hoàng, khen nó thật giỏi.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Đối với Tiểu Hoàng, mong đợi lớn nhất của nó là được ăn thịt rắn, tay nghề của chủ nhân thật sự rất giỏi, mùi vì thật sự rất tuyệt, nó khó có thể cưỡng lại.

Nhưng đối với những con rắn đó mà nói.

Thì đây là một tai hoạ.

Trong chớp mắt.

Mấy chục năm trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận