Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1257: Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (4)

Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (4)

Đi theo chủ nhân mạnh như thế đã là một việc hết sức vui vẻ.

Cần gì nó phải tu luyện chứ.

Hoàn toàn là điều không cần thiết.

"Nhân Sâm Vương, cầu xin người cứu ông nội của con..."

Nghe thấy sự khẩn cầu ẩn chứa trong tín ngưỡng kim quang đó.

Nhân Sâm chỉ muốn nói.

Cứu cái đầu ngươi.

Thật sự xem Nhân Sâm ta là Bồ Tát sống rồi sao, toàn là cầu xin điều này, nó không giúp được, lần trước cạo lông, là vì cảm thấy trong tín ngưỡng đó có chút thú vị.

Sớm biết sẽ phiền phức như hôm nay, Nhân Sâm ta chả thèm để ý tới các ngươi.

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình.

Nghịch thiên cải mệnh phải trả giá rất đắt.

Nó chơi không nổi.

Thật sự chơi không nổi.

Sắc mặt Nhân Sâm không đổi chửi thầm trong lòng.

Ở một thành phố cách thành phố Duyên Hải một đoạn đường.

Trong căn phòng gạch bình thường.

Một bé gái chỉ có bảy tuổi đứng nhìn ông nội đang nằm trên giường, hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống.

Còn người nằm trên giường nay đã hơn tám mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây vậy. Lúc này ông cụ đã rất yếu ớt rồi, ngọn đèn dầu cũng dần cạn kiệt, kiếp số đã tận, chỉ có thể thanh thản rời khỏi thế giới này.

Điều này đối với bất kỳ gia đình nào.

Đều thuộc loại hỷ tang.

Nhưng ông cụ nằm trên giường nắm chặt lấy tay cô bé, ánh mắt van xin nhìn những người trong phòng, đó đều là họ hàng thân thích của ông cụ.

Tuy cách rất nhiều đời.

Nhưng quan hệ của họ hàng không phải là giả.

"Sau khi tôi ra đi, điều không yên tâm nhất chính là cháu gái của tôi, các người có thể giúp tôi chăm sóc nó đến khi trưởng thành được không? Không học hành cũng không sao, chỉ cần nó có thể bình an lớn lên là được." Ông cụ yếu ớt nói.

Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau.

Không một ai nói gì.

Cô bé này không có quan hệ gì với bọn họ, đó là do lúc trước ông cụ nhặt về nhưng không ai nhận nên cuối cùng ông đã nuôi. Đối với họ mà nói là rãnh rỗi kiếm chuyện để làm.

Cũng không xem thử tuổi tác của mình.

Thế mà còn nhận nuôi một đứa trẻ bị vứt bỏ.

Lúc này bản thân sắp chết thì muốn bọn họ nuôi giúp. Trên thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy, bọn họ đến đây chỉ để xem sau khi chết ông cụ có tài sản gì không thôi.

Nếu không thì tất cả mọi người đều bận rộn như vậy.

Ai lại rảnh rỗi đến nơi này cơ chứ.

Ông cụ thấy không ai nói gì, cảm thấy vô cùng thê lương, ông cụ chậm rãi nói: "Những năm gần đây, tôi ăn mặc tiết kiệm, trong tài khoản còn bốn vạn. Chỉ cần cho nó ăn một phần cơm, nuôi đến khi trưởng thành, tôi sẽ đưa hết số tiền này cho các người."

Mọi người nghe thấy tiền thì lập tức mừng rỡ.

Mục đích đến đây không phải là vậy sao.

Nhưng khi nghe thấy chỉ có bốn vạn thì bọn họ đều muốn rời đi, với chút tiền ấy mà phải nuôi đứa trẻ này đến khi trưởng thành, như vậy chẳng những không lời mà còn phải chịu lỗ sao.

Chẳng ai muốn nhận lấy trọng trách này cả.

Một người đàn ông trung niên đi đến nói: "Cậu à, không bằng như vậy đi, cậu đưa số tiền này cho con, con tìm cô nhi viện cho đứa trẻ này, cậu thấy như thế nào?"

Ông cụ nghe thấy vậy, ánh mắt đục ngầu đột nhiên toát ra sự tức giận.

Nếu như là lúc mạnh khỏe.

Ông cụ nhất định sẽ chỉ vào mặt ông ta, bảo ông ta cút đi.

Nhưng bây giờ, khi sắp phải chết, sức cùng lực kiệt, chỉ muốn lúc cuối đời có thể thu xếp ổn thỏa cho con cháu. Ông cụ biết họ hàng xung quanh không ai đáng tin cậy cả, nhưng không nhờ họ thì biết nhờ ai đây.

Cô bé không ngừng khẩn cầu Nhân Sâm Vương.

Chưa từng đi đến thành phố Duyên Hải, cũng không biết Nhân Sâm Vương có bộ dạng như thế nào.

Chỉ là nghe người khác nói về Nhân Sâm Vương.

Cô bé nghe nói, thành phố Duyên Hải có một vị Nhân Sâm Vương, rất thần thông và linh thiêng, bái lạy đều có vận may, đó là xin gì được nấy, vô cùng thần kỳ.

Cô bé tin những điều này, liên tục cầu nguyện, hy vọng Nhân Sâm Vương có thể giúp ông cụ.

Thành phố Duyên Hải

Nhân Sâm cảm thấy vô cùng phiền phức, ngươi nói với ta ông cụ của ngươi tốt đến vậy để làm gì, Nhân Sâm Vương ta là thần linh giang hồ, cho các người uống một ít nước lông tóc trị bệnh vặt đã là ban ơn lớn lắm rồi.

Yêu cầu hiện giờ của ngươi có hơi cao.

‘Nhân Sâm Vương, cầu xin người, ông cụ của con thật sự rất tốt, con không nỡ rời xa ông. Lúc trước ông rất thích đưa con đi khắp nơi chơi. Tuy rằng tuổi đã lớn nhưng mỗi lần con thấy những đứa trẻ khác cưỡi trên cổ bố mẹ thì ông cũng sẽ cố gắng bế con lên, cho con cưỡi lên cổ ông, con rất thương ông cụ.’

‘Ông cụ nói sau này sẽ cho con đi học, cho nên đã tiết kiệm tiền, từ khi nhặt con về ông không hề mua một bộ quần áo hay đôi giày mới nào, nhưng mỗi năm đều sẽ mua đồ mới cho con.’

Nhân Sâm Vương không hề bị dao động.

Vẫn chưa để tâm đến câu chuyện này.

"Nhân Sâm, mày có vẻ không được ổn lắm." Lâm Phàm phát hiện trạng thái của Nhân Sâm không được tốt lắm nên mới quan tâm hỏi han.

Nhân Sâm trả lời: "Không có, ta chỉ gặp một chút chuyện thôi, không nghĩ nữa là được."

Lâm Phàm thích giúp đỡ người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận