Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 422: Em gái ma thần: Chị, có ai như chị

Nhưng những hội viên diễn đàn đều nói là không có hình thì không rõ sự thật, anh xạo xạo cái gì.

Anh ta thật sự hối hận.

Lúc đầu vậy mà lại không chụp ảnh, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng nghĩ tới rồi.

“Xuất hiện rồi.”

Tôn Hiểu nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức kích động chạy ra, giả vờ như bất ngờ gặp được. Khoảng thời gian này, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều cường giả khác như đại sư Vĩnh Tín. Nhưng điều anh ta mong muốn nhất chính là gặp được Lâm Phàm.

Tính thời sự của những người đó cũng không cao bằng Lâm Phàm.

Kế đó.

Anh ta nhìn thấy em gái ma thần. Cô gái xinh đẹp không thể tưởng tượng này quả thật là tai họa. Trong lòng anh ta vẫn luôn bị chi phối bởi mấy vạn tệ đó. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, lòng anh ta lập tức rỉ máu.

Đó đều là số tiền anh ta cực khổ kiếm được.

Nhưng lại vì một bữa ăn, trực tiếp đánh cho anh ta trở lại nguyên trạng.

Tôn Hiểu muốn nói với nữ thần. Ngày đó cô mời khách ăn cơm còn chưa trả tiền cho tôi. Tôi biết cô khẳng định là quên mất rồi. Bây giờ tôi nói những lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là nhắc nhở cô mà thôi. Trả tiền cho tôi đi.

Suy nghĩ rất tốt đẹp.

Nhưng nhìn nữ thần, cuối cùng là Tôn Hiểu vẫn không thể mở miệng.

“Mọi người đi đâu vậy?” Tôn Hiểu hỏi.

Lâm Phàm nói: “Cô ấy mời chúng tôi đi ăn. Anh đi không?”

Lúc nghe thấy những lời này.

Tôn hiểu lập tức hoảng sợ nhìn em gái ma thần. Đối với anh ta, mời ăn là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Nếu như là trước kia, anh ta nhất định sẽ giơ hai tay đồng ý.

Nhưng sau khi đã chịu thiệt một lần.

Anh ta thật sự sợ rồi.

Mỉm cười, lễ phép từ chối.

“Tôi đã ăn rồi, không đói chút nào.”

Hiện thực quá tàn khốc.

Vì để chạy theo tin tức sớm nhất, Tôn Hiểu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đi theo. Chỉ là sau khi đến nhà hàng, anh ta viện cớ đau bụng đi vệ sinh. Thật ra là đi tìm chủ nhà hàng, dặn đi dặn lại là lát nữa người trả tiền là người đẹp kia, bọn họ đều là được đãi ăn.

Chủ nhà hàng là một người phụ nữ trung niên. Lúc nghe thấy những lời này, ánh mắt nhìn Tổn Hiểu có chút khác thường.

Ăn bám?

Cặn bã.

Tôn Hiểu cảm nhận được ánh nhìn hàm chứa ý kỳ thị, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu. Anh ta rất muốn giải thích rằng, khoảng thời gian trước tôi bị lừa mất mấy vạn. Nhưng nghĩ nghĩ lại không nói ra khỏi miệng. Cho dù nói ra thì người ta chưa chắc sẽ tin, vả lại hiểu lầm thì hiểu lầm đi.

Dù sao người ta đều biết, anh ta là con đỗ nghèo khỉ, sẽ không bắt anh ta trả tiền.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chính là ý này.

Trong phòng riêng.

Suy nghĩ của em gái ma thần rất đơn giản, chính là lấy được máu tươi của mình mà thôi. Chuốc say là chuyện không có khả năng, tửu lượng của đối phương quá đáng sợ, căn bản là chuốc không say được.

“Cảm ơn cô luôn mời chúng tôi đi ăn. Làm cho tôi và ông Trương đều thấy ngại quá.” Lâm Phàm là thật sự rất ngại. Anh cũng không biết đối phương vì sao muốn mời bọn họ ăn.

Có lẽ đối phương thật sự là một người tốt.

Dù sao thì anh và ông Trương cũng nghĩ như vậy.

Em gái ma thần nở nụ cười rực rỡ nói: “Không sao. Lúc trước anh cứu mạng tôi. Mọi người đều là bạn tốt, tôi mời các anh ăn cơm là chuyện nên làm. Hôm nay các anh uống rượu không?”

Chị gái đã nói với cô, gặp phải chuyện như vậy thì phải chủ động ra trận.

Đừng do dự.

Đừng nghĩ quá nhiều.

Kéo gần quan hệ mới có thể đánh vào nội bộ của kẻ địch tốt hơn.

Cô cảm thấy lời chị gái nói rất có lý. Tuy rằng chị gái không trợ giúp gì trên phương diện hành động, nhưng mà trên phương diện phương pháp thì vẫn cho được rất nhiều lời khuyên có lý.

“Có thể uống một chút.” Lâm Phàm nhớ mùi vị của rượu đế, đó là loại thức uống còn ngon hơn cả coca.

Tôn Hiểu nghe thấy rượu đế thì hoảng sợ trong lòng. Chính là những chai rượu đế đó thiếu chút nữa làm cho anh ta phá sản. Bữa ăn bình thường có thể tốn bao nhiêu tiền chứ? Căn bản là tốn không bao nhiêu.

Anh ta dám thề với trời, lần này tuyệt đối sẽ không đụng vào rượu đế.

Cho dù là một giọt cũng không đụng, ai đụng thì người đấy là chó.

“Cậu muốn không?” Em gái ma thần hỏi.

Tôn Hiểu lắc đầu: “Tôi không biết uống.”

“Uống một chút đi, không sao đâu.” Em gái ma thần mỉm cười nói. Nụ cười đối với Tôn Hiểu mà nói, có một sức hấp dẫn không thể chống cự. Đối với một người độc thân như Tôn Hiểu, lời của nữ thần mãi mãi là thứ khiến người khác khó chống cự như vậy.

“Vậy được rồi, tôi sẽ uống ít lại chút.” Tôn Hiểu vẫn không thể chống cự được. Suy nghĩ trong lòng rất đơn giản. Mình uống ít chút, duy trì sự tỉnh táo là được, nhất định không thể uống say như lần trước là được.

Nhưng hiện thực tàn khốc.

Một lát sau, Tôn Hiểu đã giống như lần trước, gục đầu xuống bàn ăn.

Ông Trương không uống rượu, chỉ thích ăn.

Tà Vật Công Kê chịu đủ sự giày vò. Uy thế phát ra từ trên người đối phương quá kinh khủng, có sự áp chế tự nhiên đối với Tà Vật. Nó cảm thấy cả người khó chịu, rất muốn rời khỏi chỗ này.

Tốt nhất là duy trì khoảng cách nhất định với đối phương.

Em gái ma thần thấy tình hình vẫn tốt, cảm thấy cũng có thể thử được rồi. Lấy tinh thể mà trước đó cô đã luyện chế ra, đi đến trước mặt Lâm Phàm nối: “Đây là một viên kẹo mà tôi đã cố ý chuẩn bị cho anh, rất ngon, anh ăn thử đi.”

Lâm Phàm nhận lấy tinh thể, tò mò nhìn. Viên tinh thể trong veo, trắng như tuyết: “Vậy tôi muốn chia với ông Trương một nửa.”

“Được đấy, được đấy.” Ông Trương vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận