Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1333: Giáo hoàng: Cái gì tôi cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tình cảm của cậu (2)

Giáo hoàng: Cái gì tôi cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi tình cảm của cậu (2)

Giáo hoàng rất biết đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt.

Nhìn ra được Lâm Phàm đang lưỡng lự.

"Có vấn đề gì sao?" Giáo hoàng hỏi.

Lâm Phàm trả lời: "Nếu tôi đem quá nhiều tiền vàng về, con gái nhất định sẽ nghi ngờ, tôi không muốn để lộ bản thân vì muốn con mình có thể tự trưởng thành mà không dựa dẫm vào tôi..."

Nghe được những lời này.

Giáo hoàng cảm thấy vô cùng kính nể.

Không nghĩ rằng vị cường giả trước mặt mình không chỉ có thực lực mạnh mà còn biết cách giáo dục, bồi dưỡng con gái của mình. Nghĩ đến bản thân là một Giáo hoàng, đương nhiên ông ta đã gặp qua rất nhiều con cái của các gia đình quý tộc quyền thế, nhưng đa phần họ đều dựa vào thế lực của gia tộc.

Đem đi so với người ở trước mặt đây phải nói là chênh lệch rất lớn, có lẽ đó chính là khoảng cách giữa bọn họ.

Giáo hoàng nói: "Rất đơn giản, cậu có thể nói với con mình là cậu vừa cứu một vị thương gia giàu có, sau đó ông ta trả ơn cậu bằng tiền. Chuyện này ở đâu cũng có cả, không có vấn đề gì đâu."

Lâm Phàm suy nghĩ, cảm thấy rất có lý: "Quả thật là một cách hay, cảm ơn ông."

Cuối cùng.

Anh chỉ lấy một ngàn miếng tiền vàng.

Giáo hoàng muốn để Lâm Phàm lấy thêm nữa, cho dù có lấy hết tiền vàng trong đây cũng không vấn đề gì cả. Nhưng với Lâm Phàm mà nói thì một ngàn miếng tiền vàng đã là nhiều lắm rồi, như thế là đã đủ.

Chẳng qua anh không biết... Giáo hoàng là một người giàu có và không hề quan tâm đến vấn đề này, nếu không thì sẽ thấy mình lấy có hơi ít thật.

Trong làng.

Sau khi Khả Lam trở về thì rất được dân làng quý mến.

Rất nhiều dân làng muốn biết Khả Lam ở bên ngoài đã học được những gì rồi. Cô bé rất sẵn lòng chia sẻ những thứ mình đã học được, biểu diễn ma pháp trước mặt mọi người, còn hạ kiếm xuống với tốc độ rất nhanh. Dân làng còn chưa kịp nhìn rõ thì hòn đá phía trước đã bị chém nát.

Mọi người đều kinh ngạc.

Thật lợi hại.

Đồng thời rất hâm mộ Khả Lam, không nghĩ rằng đứa con được nhận nuôi lại ưu tú đến như thế.

Về sau có thể hưởng phúc rồi.

Đương nhiên.

Lúc đó cơ hội đã đặt ra trước mặt bọn họ.

Nhưng không ai biết trân trọng.

Lúc nhận nuôi Khả Lam, mọi người đều lùi lại, chỉ có Lâm Phàm đứng ra nhận. Mấy năm gần đây, Lâm Phàm cũng không có đối tượng nào, luôn luôn cô độc một mình nên đã nhận nuôi Khả Lam.

Dân làng đều biết hết cả.

Vì thế.

Bọn họ chỉ ngưỡng mộ chứ không hề ganh tỵ.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Đã đến lúc Khả Lam quay về trường học, Lâm Phàm thu dọn hành lý cho Khả Lam, đem tiền vàng và viết một bức thư để vào bên trong.

Nếu trực tiếp đưa tiền cho Khả Lam chắc chắn sẽ bị từ chối.

Anh không muốn Khả Lam phải chịu khổ.

Nên chỉ có thể làm vậy.

Ở cổng làng.

Lâm Phàm nhẹ nhàng vuốt đầu Khả Lam, trong mắt tràn đầy sự yêu thương: "Đi đường cẩn thận, quay về trường phải ngoan ngoãn học hành, ở bên ngoài đừng để bản thân chịu thiệt."

"Con biết rồi."

Khóe mắt Khả Lam hơi ướt, cô bé rất không nỡ rời xa bố, nhưng cô bé biết, muốn trở nên lợi hại hơn nữa để bố có thể sống một cuộc sống tốt hơn thì bản thân phải mạnh mẽ.

Cô bé bổ nhào vào lòng Lâm Phàm: "Bố, con đi đây, bố cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân."

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Ừ, con yên tâm."

Dần dần.

Khả Lam rất không nỡ cưỡi xe ngựa rời đi.

Lâm Phàm nở nụ cười nhìn theo bóng dáng phía xa xa. Rất tốt, quả nhiên là khôn lớn rồi, hy vọng cô bé sẽ tiếp tục cố gắng, anh tin rằng Khả Lam sẽ có thể một mình đảm đương mọi thứ.

Đến lúc đó.

Anh cũng có thể yên tâm rồi.

Học viện hoàng gia.

Ký túc xá.

"Khả Lam, cậu cuối cùng cũng trở về rồi, lúc cậu không có ở đây bọn tôi nhớ cậu muốn chết đi được." Đế Nhã vui mừng chạy tới giúp Khả Lam xách hành lý.

Khoảng thời gian ở chung này.

Bọn họ sớm đã trở thành chị em tốt.

Khả Lam cười, tò mò hỏi: "Sylph, không phải cậu đã về tộc Tinh Linh rồi sao, cậu trở lại khi nào thế?"

"Tôi đã quay lại từ hôm kia rồi do bị mẹ đuổi về đây. Mẹ nói tôi ở nhà cả ngày không làm gì cả, tốt hơn là quay về trường học hành cho tốt. Lại đây, tất cả đều là trái cây đặc sản của tộc Tinh Linh, rất ngon đó." Sylph cầm đĩa trái cây, đây là thứ không đâu mua được, chỉ có tộc Tinh Linh mới có thôi.

Nơi có hoàn cảnh địa lý đặc thù, dồi dào sức sống mà không nơi nào có được.

Khả Lam hơi áy náy nói: "Quê hương tôi không có đặc sản gì nên tôi không mang gì về cả, nhưng bố của tôi có nói là đã chuẩn bị một ít đồ khô, lúc nhỏ tôi đều ăn những thứ này, hương vị vô cùng ngon."

Mở hành lý ra.

Đột nhiên.

Nhìn thấy tiền vàng để bên trong.

Khả Lam che miệng, nước mắt cô bé cứ thế tí tách rơi xuống.

Ba người chị em nhìn thấy cảnh tượng này đều luống cuống, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Khả Lam, sao cậu lại có nhiều tiền vàng như vậy?"

"A! Ở đây có một bức thư."

Khả Lam cầm lấy bức thư rồi vội vàng mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận