Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1273: Giáng lâm (2)

Giáng lâm (2)

Không bao lâu.

Giọng nói từ trong tiệm lò rèn cũ nát vang lên.

“Tám mươi!”

“Tám mươi!”

Tiếng rèn sắt vang lên không ngừng, sức mạnh của anh mạnh đến kinh người, trong trường hợp này, một cục sắt đã nhanh chóng trở thành hình dạng mà anh muốn.

“Có vẻ không khó lắm nhỉ.”

Lâm Phàm hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Vẻ mặt tươi cười.

Anh đã nuôi dưỡng được một vài sở thích đặc biệt từ những mộng cảnh đó.

Ví dụ như trồng trọt, câu cá, đọc sách vân vân.

Lúc mới bắt đầu cũng không quen lắm.

Nhưng theo thời gian, anh phát hiện những chuyện này trông thì có vẻ rất khó nhưng thực ra cũng không khó lắm.

Sau khi đã nghĩ thông.

Lâm Phàm đã sẵn sàng học kỹ thuật rèn đúc.

Nhưng đúng lúc này.

Cách đó không xa có âm thanh ồn ào truyền đến.

“Tất cả mọi người nhanh cầm binh khí, Sử Cơ bị một đám lợn rừng bao vây trong ruộng, nhanh đi cứu giúp thôi.” Một người đàn ông cao lớn hoảng hốt chạy đến. Anh ta và chú Sử đang làm trong ruộng.

Hôm qua có con lợn rừng xông vào trong ruộng, chú Sử cầm lấy trường kiếm nhận được từ Lâm Phàm nhìn thấy tình hình như vậy, rút kiếm vật lộn với lợn rừng, cuối cùng giết chết nó.

Lúc đó bọn họ cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Lợn rừng cũng chỉ là lợn rừng mà thôi.

Giết thì giết thôi.

Cũng không có gì ghê gớm cả.

Nhưng ai có thể ngờ tới, hôm nay bọn họ ra đồng, bị một đám lợn rừng bao vây, giống như là đến báo thù cho đồng bọn vậy.

Anh ta nhìn thấy tình huống này, biết không hay rồi, nhân lúc lợn rừng không chú ý đến anh ta, thừa cơ chạy trốn, quay về làng tìm người giúp đỡ.

Các thôn dân nghe thấy vậy.

Mọi người chạy vào nhà tìm công cụ, có người cầm cuốc, có người cầm chổi, sắc mặt ngưng trọng chạy về phía bên kia.

“Nhanh, chúng ta nhanh tới đó, không chắc Sử Cơ có thể chống đỡ đến lúc đó đâu.”

“Tất cả tất hợp cùng một chỗ, ngàn vạn lần không được tách nhau ra, đám lợn rừng kia có răng nanh, nếu bị chạm phải hậu quả sẽ rất phiền phức.”

Lâm Phàm nghĩ đến Sử Cơ, không suy nghĩ nhiều, đi theo thôn dân đến bên kia.

Trong ruộng.

Chú Sử bị lợn rừng vây quanh, thỉnh thoảng vung trường kiếm trong tay, tức giận gào thét, vung về phía những con lợn rừng kia, ông ta không ngờ lợn rừng lại mang thù như vậy.

Cũng không ngờ tới những con lợn rừng này dường như có một trí khôn nào đó.

Vậy mà biết kéo đoàn đến đột kích.

Với tình hình trước mắt, nếu như vẫn không có ai đến cứu ông ta, kết cuộc cuối cùng của ông ta chắc chắn là bị những con lợn rừng này phân thây.

Tất cả hy vọng, chỉ có thể ký thác vào các thôn dân.

Hy vọng bọn họ có thể đến kịp.

Thùng thùng.

Tiếng gõ chiêng vang lên.

Sử Cơ nghe thấy âm thanh đó, lòng tin lập tức dâng lên, hô to: “Tôi ở đây… tôi ở đây này.”

Ông ta biết các thôn dân đã đến rồi.

Theo tình hình hiện tại.

Cuối cùng cũng không phải chết.

Rất nhanh.

Các thôn dân đến nơi, đám lợn rừng vây quanh Sử Cơ thấy tình hình không ổn, trực tiếp dựa sát nhau, hai bên giằng co.

Lúc nhìn thấy nhiều lợn rừng xuất hiện như vậy, các dân làng đều rất khiếp sợ.

Hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sử Cơ vội vàng quay trở lại trong hàng ngũ của thôn dân.

“Sử Cơ, rốt cuộc là ông đã làm gì thế, sao lại có nhiều lợn rừng như vậy…” Có thôn dân hỏi.

Tình hình như thế này rất ít gặp.

Sử Cơ đắc ý nói: “Không có gì, hôm qua tôi gặp phải một con lợn rừng đến phá hoại hoa màu, tôi dùng trường kiếm Lâm Phàm rèn cho đâm chết nó, không ngờ những con lợn rừng này vậy mà lại đến báo thù.”

Có người biết lúc Sử Cơ trở về có khiêng một con lợn rừng trở về.

Lúc nhìn thấy tình huống đó đã rất hâm mộ.

Nhưng ai có thể ngờ cái giá của sự hâm mộ.

Chính là bị một đám lợn rừng vây quanh.

Nghĩ lại cũng thật kinh khủng.

Nếu như không phải có người trở về thông báo, sợ là đã bị đám lợn rừng phân thây rồi.

Lúc này.

Đám lợn rừng đối mặt với các thôn dân, bọn chúng phát ra tiếng hừ hừ, rõ ràng là rất phẫn nộ, giống như tích tụ cơn giận dữ trong người, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công dân làng.

Các thôn dân có chút khẩn trương.

Một vài người phụ nữ cầm chổi trong tay có chút hối hận, rõ ràng biết phải đối phó với lợn rừng, sao lại mang theo thứ này chứ, quả thực là tự tìm cái chết mà.

Đột nhiên.

Có người kinh ngạc hét lên.

“Mọi người nhìn đi… kia là gì vậy?”

Theo tiếng kinh hô của người kia.

Mọi người nhìn thấy trong đám lợn rừng xuất hiện một Dã Trư Vương khổng lồ, phải lớn gấp đôi những con lợn rừng khác, nhưng nhìn từ bên ngoài, con lợn rừng này tạo thành một sự đối lập mạnh mẽ so với những con lợn rừng khác.

“Ma thú, đó là Ma thú…”

Một thôn dân có kiến thức rộng rãi sợ hãi nói.

Ma thú và dã thú là hai loài đối lập nhau.

Ma thú rất kinh khủng, chỉ có chiến sĩ và Ma pháp sư mới có thể đối phó được, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của Ma thú.

Sử Cơ vừa rồi còn có chút đắc ý nhưng khi nghe được có Ma thú, trong lòng lạnh lẽo, ông ta thực sự không ngờ tới Ma thú sẽ xuất hiện, người dân trong làng sinh sống ở nơi này không tranh quyền thế, không biết đã bao lâu rồi không nhìn thấy Ma thú.

Một khi Ma thú tấn công ngôi làng.

Bọn họ đều là những người sức trói gà không chặt, căn bản không phải là đối thủ.

“Gừ!”

Ma thú Dã Trư Vương giận dữ gầm lên, đôi mắt đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm loài người.

Lâm Phàm nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận