Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 530: Hải Thần, tôi muốn XXX ông

“Là thần sao?”

“Tuyệt đối không phải.”

Độc Nhãn Nam có thể cảm nhận được một sức mạnh vừa vô cùng kinh khủng vừa tràn ngập tính hủy diệt của Tà Vật hình người.

Nhưng vào lúc này.

Con Tà Vật hình người kia ném cây đinh ba cao lớn trong tay. Nháy mắt, cây đinh ba hóa thành một vệt sáng, ầm một tiếng, nó bị cắm ở trung tâm thành phố.

Tam xoa kích rất cao lớn.

Ngay cả mấy tòa nhà trong thành phố cũng không cao bằng.

Đùng đùng!

Sấm sét trên bầu trời đột nhiên rơi xuống rồi quấn quanh cây đinh ba, hình thành nên một hiện tượng kỳ lạ đáng sợ.

Nhóm cư dân thành phố thấy cảnh như vậy thì đều bị dọa sợ, một đám ngồi la liệt dưới đất, không ai dám lộn xộn.

Tuyệt vọng bao phủ nội tâm của bọn họ.

Xong đời.

Thành phố Duyên Hải sắp không xong rồi.

Rốt cuộc thì ai mới có thể tới cứu chúng ta.

Màn ảnh livestream trên mạng chuyển theo tình hình của thành phố Duyên Hải.

Giống như là bị ai đó điều khiển.

“Trời đất! Rốt cuộc tên kia là thứ gì, nếu là Tà Vật thì thành phố Duyên Hải thực sự xong đời.”

“Quỷ mới biết được.”

“Chưa bao giờ thấy qua Tà Vật như vậy, tôi nghĩ chỉ có thần mới có thể đối phó Tà Vật như vậy.”

“Mọi người xem, lãnh đạo của bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải đều đã trợn tròn mắt.”

Cũng không biết rốt cuộc hình ảnh bị điều khiển như thế nào mà biểu cảm chết lặng của Độc Nhãn Nam bị rơi vào ánh mắt của cư dân mạng.

Đây hoàn toàn là hành vi hạ thấp tinh thần của chiến sĩ.

Hình ảnh lại được chuyển đổi một cách nhanh chóng.

Trên bờ cát xuất hiện một đám người.

Hai người lớn và mười một đứa trẻ.

“Trời ơi xong rồi! Sao bọn họ còn ở đó, những đứa trẻ này đáng thương quá đi mất, ngây ngốc đứng ở đấy mà không biết chạy trốn.”

“Hai người này bị làm sao thế? Không thấy được tình hình hiện tại sao?”

“Chạy nhanh lên!”

“Đừng cưỡng cầu, bất kỳ ai gặp phải chuyện này thì cũng sẽ bị dọa ngốc, cho dù có để bọn họ chạy thì họ cũng không biết chạy đi đâu.”

“Đó là cái gì?”

Mộ Thanh nhìn bóng dáng thật lớn ở đằng xa, thân thể run rẩy trong vô thức. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Tà Vật lớn như thế này, giống như một ngọn núi lớn, mỗi bước chân đều tạo thành một cơn sóng động trời.

Lâm Phàm nói: “Đó là một người thật lớn.”

Mộ Thanh kinh ngạc ngẩn người nhìn Lâm Phàm, thế mà anh lại nói với tôi là người?

Ánh mắt kiểu gì vậy ?

“Đó là Tà Vật.” Mộ Thanh sợ hãi nói. Nếu như Tà Vật như vậy tiến vào thành phố Duyên Hải thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, có lẽ cả thành phố sẽ bị Tà Vật hủy diệt, hàng chục triệu người chết thảm.

Nghĩ đến đây.

Cô ta nhìn về phía Lâm Phàm, người đàn ông này có thật sự là đối thủ của Tà Vật ở đằng xa kia không?

Lâm Phàm tò mò hỏi: “Tà Vật là cái gì?”

“Anh…” Mộ Thanh hít sâu một hơi. Cô ta có cảm giác như đối phương đang trêu chọc mình, thực lực mạnh như vậy nhưng lại hỏi cô ta Tà Vật là gì, giống như đối phương đang đùa giỡn với chỉ số thông minh của cô ta.

Được rồi… nếu anh không biết thì tôi sẽ nói cho anh.

“Tà Vật đi vào thành phố rồi phá hủy một cách bừa bãi, chúng nó sẽ giết hại những ai mà chúng nhìn thánh, người thân và bạn bè của mọi người đều sẽ bị Tà Vật giết.” Mộ Thanh giải thích. ‘Đã nói như thế rồi mà anh vẫn không hiểu thì tôi cũng chịu thôi.’

Lâm Phàm rơi vào trầm tư.

“Anh phải bảo vệ thành phố Duyên Hải, người khác đã nói với anh rằng nơi này cần anh bảo vệ, cho nên anh sẽ không bao giờ để chúng nó đến gần một bước.”

Anh nói hết sức kiên quyết.

“Nhưng mà bây giờ có nhiều Tà Vật như vậy, một mình anh tuyệt đối không thể chống lại chúng.” Mộ Thanh nói.

Lâm Phàm nói: “Anh tin rằng anh có thể làm được.”

Mộ Thanh thích người tự tin, đa số những người đàn ông tự tin thì thường có sức hút. Nhưng mà vị trước mắt này, cô ta biết anh rất mạnh nhưng có phải là anh đang quá tự tin rồi?

Cô ta không có nhiều lời.

Đôi khi có lẽ ý nghĩ là thứ rất kỳ diệu, nghĩ càng nhiều thì cơ hội thành công sẽ càng cao.

Mà hai người không biết rằng màn ảnh livestream đang chiếu thẳng đến bọn họ.

Với người ngoài cuộc thì cho rằng nhà bọn họ đang hoang mang lo sợ, hoàn toàn bị cảnh trước mắt dọa ngốc nên cũng không biết làm gì cả.

Điều bọn họ để ý là mấy đứa trẻ.

Đáng tiếc.

Chút nữa sẽ chết thảm trong tay Tà Vật, lòng bọn họ cảm thấy rất khó chịu, đau đến nỗi không thể nói nên lời.

Tà Vật đánh nhau với Độc Nhãn Nam rời đi một cách lặng lẽ.

“Tiếp theo nên làm gì đây? Vừa nhìn tên kia thì đã biết là không dễ đối phó.” Giọng nói của đại sư Vĩnh Tín trầm xuống. Nếu để khiên thịt như ông ta đi thu hút sức tấn công của đối phương, ông ta cũng không dám tưởng tượng, e rằng sẽ bị đánh thành bánh nhân thịt.

Ánh mắt nhìn về phía Độc Nhãn Nam.

Nếu lát nữa thật sự xảy ra xung đột với Tà Vật thì Độc Nhãn Nam là khiên thịt tốt nhất.

Độc Nhãn Nam nói: “Dù có khó đối phó thì cũng phải ngăn lại, Lâm Phàm chạy đâu rồi?”

Thời khắc này chỉ có thể nhớ tới Lâm Phàm, nếu anh ở đây thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng mà đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu hết.

“Không biết.” Đại sư Vĩnh Tín buông tay.

Ông ta cũng không biết Lâm Phàm đi đâu, nhưng biết thực lực của Lâm Phàm rất mạnh. Có lẽ nếu như để anh ra mặt thì có thể giải quyết những chuyện này.

Sắc mặt của Độc Nhãn Nam dần trở nên nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận