Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 959: Địa Thánh ta phục rồi, ta muốn học (2)

Địa Thánh ta phục rồi, ta muốn học (2)

Anh rất khó hiểu những người này, hoàn toàn không biết bọn họ rốt cuộc có ý gì, lời nói ra thật khó hiểu, rất khó hiểu.

"Lừa hay không lừa đều như nhau, những điều này cũng đã không còn quan trọng, tiếp theo đây để ta so chiêu với ngươi đi."

Địa Thánh rất nghiêm túc, hắn biết bản thân không phải đối thủ của Lâm Phàm, nhưng người tu hành quyền đạo dù biết rõ trước mắt là một ngọn núi cao, thì cũng phải dũng cảm tiến lên, không được chùn bước.

"Tôi thật sự không muốn đánh nhau với ông, thực lực của các người có sự chênh lệch với tôi, chênh lệch có hơi lớn, so đấu như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì."

"Nhưng, ngoại trừ so tài ra, còn có một loại đó là chỉ điểm."

"Ông khi nãy có nói ông tu luyện quyền pháp, vừa vặn tôi cũng biết, tôi có thể chỉ điểm đôi chút, lợi hại thì có thể chỉ điểm không lợi hại, đây là một loại truyền thụ."

Lâm Phàm lại tìm thấy được một niềm vui mới.

Cẩn thận ngẫm lại, rất có lý.

Lúc trước anh và ông Trương sống nương tựa lẫn nhau khi tu luyện vô cùng hi vọng có thể có một vị cao thủ xuất hiện chỉ điểm tu luyện, chỉ là rất tiếc trước giờ đều là hai bên cùng ủng hộ nhau tu luyện.

"Ngươi nói gì?"

Sắc mặt của Địa Thánh rất khó coi, hắn giống như thấy có người nhục mạ quyền đạo của hắn ngay trước mắt bọn họ.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Tôi chỉ điểm ông a."

Lời nói ra đều là lời nói thật.

Trước kia trong nhiệm vụ mà anh đã từng hoàn thành sau đó đã nhận được phần thưởng.

Quyền kinh.

Trước nay rất ít khi thi triển, chủ yếu vì cường giả gặp được thật sự quá ít, mà những người so đấu với anh kia có thực lực vô cùng yếu, anh sợ chỉ hơi dùng lực một chút sẽ đánh chết đối phương.

"Được, được, ngươi nhục mạ võ đạo của ta như vậy, chính là giết thê nhi ta, ngày hôm nay ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì."

Địa Thánh từ năm ba tuổi đã theo cha mình luyện quyền pháp.

Hắn với thiên phú trác tuyệt, học thứ gì cũng đều rất nhanh.

Năm mười hai tuổi cũng đã học được tuyệt học gia truyền, về tài nghệ quyền pháp đã vượt qua cha của hắn, sau đó rời nhà tha hương ra ngoài thăm hỏi danh sư, trải qua vô số trận đấu lớn nhỏ, có thắng có thua, nhưng cuối cùng vẫn giành được chỗ tốt kinh người.

Tập quyền pháp bách gia, hợp thành một quyền.

Hắn hai mươi bảy tuổi đã tôi luyện ra quyền đạo của bản thân, vì thế hắn đã tiêu phí thời gian mấy thập niên không ngừng tự hoàn thiện quyền pháp của bản thân, cho tới lúc này, không dám nói đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, nhưng cũng đã đạt tới cảnh giới mà trước nay chưa từng có ai đạt được.

"Tham Lang Thất Sát, Phá Nhật Nguyệt Tinh Thần."

Địa Thánh giận dữ quát một tiếng, đánh tới một quyền, gió nổi mây vờn, trong không gian có gió xoáy nổi lên, tất cả mọi người nhìn về phía Địa Thánh, cảm thấy người đang đứng trước mặt chính là một Quyền Thần đã tu luyện quyền đạo đến cực hạn.

Địa Thánh không giống với Thiên Thánh.

Điều hắn truy tìm chính là quyền đạo cực hạn, vì quyền đạo mà có thể từ bỏ tất cả, mà Thiên Thánh không giống như vậy, Thiên Thánh đã từng xác thực có thể phân cao thấp với Địa Thánh, nhưng từ sau khi kiếm của Thiên Thánh không ra khỏi vỏ nữa thì dần dần thả lỏng bản thân, không còn truy cầu nữa, đi con đường phiêu miểu.

Khí thế theo đuổi con đường kiếm đạo đã yếu đi, cũng đồng nghĩa bản thân đã yếu đi.

"Ừ." Lâm Phàm nhìn, gật đầu, hình như giống như đang rất nghiêm túc, "Quyền ý của ông không tồi, nhưng luôn cảm thấy thiếu gì đó, đánh quyền đi, tôi phải xem xem là ông đang thiếu ở đâu."

"Không đúng, ông không đủ lòng thành."

Tuy Lâm Phàm tuy luyện rất ít tuyệt học, nhưng ở phương diện ý cảnh vẫn có chút hiểu, ý chí Võ Thần cường hãn đáng sợ, cũng biết được bản thân nhiều hơn.

Lúc này Địa Thánh giống như thay đổi thành một người khác, ánh mắt sắc bén, khí thế mạnh mẽ.

Căn bản không để ý tới lời của Lâm Phàm.

Đối với hắn mà nói.

Những lời này chính là đang nói nhảm.

Nếu để ý thì đối với bản thân đó chính là một sự nhục nhã.

Chẳng qua Lâm Phàm vẫn lầm bầm làu bàu như cũ.

"Để tôi diễn ra cho ông xem, thứ thiếu trong quyền của ông vẫn còn rất nhiều đấy."

Lúc này Lâm Phàm giống như một người thầy, truyền thụ tri thức cho học trò.

Bỗng nhiên.

Một cỗ quyền ý tỏa ra từ trên người của Lâm Phàm, quyền ý như có như không trong không trung mà mắt thường không cách nào quan sát được trực tiếp phá không qua nhiều tầng mây, bao phủ vùng đất này, bất kể anh có chạy đi đâu, bất kể là người vui đùa hay vô cùng bi thường, hay đang uống rượu mua vui, trong khoảnh khắc này đều cảm thấy cơ thể giống như bị một cỗ khí tức khó hiểu áp chế.

Rất khó chịu.

Rất kinh hãi.

Bọn họ không biết tại sao lại như vậy, cũng không biết tại sao lại có cảm giác đó.

Với thực lực của Lâm Phàm, quyền ý bao trùm cả tinh cầu có vẻ cũng không quá đáng đi.

Lúc này.

Địa Thánh đang chuẩn bị tấn công Lâm Phàm bỗng nhiên trái tim chịu một kích nặng nề, ý cảnh toàn thân tiêu tán, giống như đang rất bàng hoàng, không dám tin mà nhìn Lâm Phàm, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng hắn đã thấy được.

Ảo giác sao?

Không, chắc chắn không phải ảo giác.

Lâm Phàm ở trong mắt hắn đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xuất hiện hư ảnh một vị thủy tổ quyền đạo trên hư không, thánh quyền đạo diễn luyện ra loại quyền pháp nào đó vô cùng thâm ảo, phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận