Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 400: Nhảy ngang trái phải, tao tới đây (2)

Bọn họ không đành lòng nhìn thấy một màn kế tiếp, tất cả đều sẽ biến thành một trận đẫm máu vô cùng tàn bạo.

Chỉ là...

Một màn sau đó có chút không giống so với suy nghĩ trong lòng bọn họ.

Lâm Phàm đứng im tại chỗ, đánh một quyền về phía cây kích dài, cú đánh trực tiếp bằng máu thịt và mũi nhọn của cây kích dài va chạm vào nhau. Không có cảnh tượng máu thịt bay tứ phía, ngược lại một âm thanh rất nặng nề vang lên, còn có cảnh tia lửa bắn ra tung tóe.

Sức mạnh rất khủng bố mà bạo phát.

Mặt đất dưới chân anh không thể chịu đựng được nữa, trong nháy mắt nứt toạc, hướng tới bốn phương tám hướng mà nứt ra.

Tần Hán trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt này, đã hoàn toàn bị khiếp sợ. Ông ta không ngờ Lâm Phàm chỉ bằng một thân máu thịt bình thường, một kích kiên cường chống đỡ lại Tà Vật khủng bố như vậy.

Không chỉ có ông ta đang hoang mang.

Lý Đại Thành cũng kinh hãi không nói nên lời, chỉ có thể giơ ngón tay lên, không phát ra tiếng nào chỉ về phía Lâm Phàm. Ý tứ rất rõ ràng, đây thực sự quá kinh khủng rồi.

"Là tôi đã xem thường cậu ta." Tần Hán xấu hổ nói.

Trước đây hoài nghi thực lực của đối phương, cho rằng lãnh đạo Từ nói điêu.

Bây giờ xem ra.

Lãnh đạo Từ sao có thể nói điêu, rõ ràng đều là nói thật.

"Như nhau cả thôi." Lý Đại Thành cảm thán nói.

Suy nghĩ của hai người họ đồng thời nảy lên, có lẽ tình huống sẽ không hỏng bét như bọn họ nghĩ, ít nhất có hi vọng xuất hiện rồi.

Mặt Tà Vật không chút thay đổi, lại phát ra tiếng kinh ngạc, bị thực lực của loài người trước mặt này làm cho chấn kinh, không chỉ không bị gì, còn có thể chống đỡ một đòn chí mạng từ cây kích dài của nó.

"Loài người, mày rất mạnh."

Tà Vật xưa nay chưa từng mở miệng, thế mà lại giống với Tà Vật Chương Lang Ma, có thể mở miệng nói tiếng người. Đối với bọn người Tần Hán, bọn họ lộ vẻ không tài nào nghĩ ra được, không phải bọn họ chưa từng gặp Tà Vật biết nói chuyện.

Chỉ có điều những Tà Vật biết nói tiếng người từng gặp đều rất khủng bố.

Đối với thành thị của nhân loại, tạo thành sát thương mang tính hủy diệt.

"Cũng tạm, mày cũng rất mạnh."

Lâm Phàm hoạt động tay chân, nhảy ngang trái phải, bày ra tư thế chiến đấu. Cái này đều là anh học từ trong phim ảnh, anh cho rằng đánh nhau trong phim điện ảnh thực sự rất đẹp trai, chỉ là tốc độ hơi chậm mà thôi.

"Tao tới đây."

Lâm Phàm nhảy ngang trái phải nhắc nhở Tà Vật, phịch một tiếng, mặt đất dấy lên tro bụi. Anh biến mất tại chỗ đang đứng, lấy tốc độ cực nhanh mà mắt thường không thể nhìn thấy phóng tới.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Tốc độ cực nhanh, tần suất cước bộ trên mặt đất cũng cực nhanh, lập tức hình thành loạt tiếng động nặng nề liên miên không ngừng.

Tựa như trái tim đang nhanh chóng nhảy lên, theo tốc độ nhanh chóng thay đổi không ngừng, một loại cảm giác đè nén ập tới.

Tần Hán và Lý Đại Thành tìm kiếm bóng dáng của Lâm Phàm.

Bọn họ nhìn không thấy.

Cho nên chuyện này mới làm bọn họ kinh ngạc, với thực lực của bọn họ mà còn nhìn không ra bóng dáng của đối phương, vậy thì cũng quá nhanh rồi.

Tà Vật đứng im tại chỗ không động đậy, ngay cả ánh mắt cũng không hề biến đổi.

"Tao tìm thấy mày rồi."

Tà Vật hung hăng chém cây kích dài về phía bên cạnh. "Ầm" một tiếng, cây kích dài đã đụng phải đôi chân của Lâm Phàm. Lấy cả hai làm trung tâm, một luồng sóng xung kích khuếch tán ra ngoài.

"Thật là lợi hại." Lâm Phàm khen.

Trong chớp mắt, Tà Vật đã nắm lấy cổ chân của Lâm Phàm, tức giận gầm lên một tiếng, sau đó trực tiếp kéo anh ta ngã xuống đất.

Tốc độ và sức mạnh đều đạt tới cảnh giới cực cao.

"Hừ!"

Tà Vật phát ra âm thanh khinh thường, giống như cũng có tình cảm như loài người vậy: "Loài người, tốc độ của mày thật sự là quá chậm."

Từ câu nói này có thể nghe ra được, Tà Vật đang khinh thường Lâm Phàm.

Lúc này.

Lâm Phàm bò lên từ trong hố sâu, phủi đi bụi cát dính trên người, gãi đầu cười nói: "Thế à, xem ra quả thật tao có hơi chậm, tao còn tưởng mày không thấy dấu vết của tao chứ."

Thái độ vô cùng lơ là, hời hợt.

Không coi chuyện vừa rồi gặp phải ra gì cả.

Biểu cảm của Lâm Phàm hiện tại giống như là rất mất mặt.

Vốn đang lo sợ người ta không nhìn thấy, hóa ra người ta có thể nhìn thấy, còn bị đối phương nắm lấy cổ chân đập mạnh xuống đất làm trên người dính đầy bụi bặm.

Tim của Tần Hán và Lý Đại Thành đều sắp nhảy tới cổ họng rồi, vừa rồi thật sự quá đáng sợ, may là không xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình hiện tại cũng không được tốt cho lắm.

"Anh có thể nhìn ra được lai lịch của con Tà Vật này không?" Lý Đại Thành hỏi.

Tần Hán lắc đầu nói: "Không nhìn ra, lai lịch quá thần bí, giống như tôi đã từng nói trước đây, Tà Vật này có thể có liên quan tới loài người."

Hai xác chết ở gần chỗ Tà Vật rất có thể là do Tà Vật này làm.

Nhưng nếu như phải chém giết với những con Tà Vật như thế này thì nhất định sẽ kích ra sóng năng lượng, nhưng mà phía tổng bộ bên kia lại không giám sát ra được, ngay cả một chút thông tin cũng đều không có.

Chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra.

Trường hợp thứ nhất: Sóng năng lượng của Tà Vật trước mắt này rất khó mà thăm dò ra được.

Trường hợp thứ hai: Tổng bộ phía bên kia có kẻ phản bội, giấu đi chuyện này.

Trường hợp thứ nhất có vẻ khả thi hơn.

Trường hợp thứ hai có độ khả thi cực thấp.

"Anh Tần, tôi thấy Tà Vật này đã đạt cấp Thiên Vương rồi, hơn nữa còn lợi hại hơn so với Tà Vật đạt cấp Thiên Vương bình thường nữa. Có hình người, sức mạnh và cả tốc độ đều đạt đến mức cực đại." Lý Đại Thành nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận