Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 656: Một quyền đánh chết Hỏa Ma (3)

Một quyền đánh chết Hỏa Ma (3)

Lâm Phàm nhíu mày, đưa tay ra, một quyền đánh vào gương mặt Hỏa Ma, phịch một tiếng, Hỏa Ma ngã xuống đất, mặt đất chấn động, giống như xảy ra động đất, xuất hiện vô số vết rạn nứt.

Một lượng sóng xung kích khủng khiếp khuếch tán ra bốn phía.

Bọn người Độc Nhãn Nam trợn tròn mắt nhìn, giống như gặp quỷ vậy.

“Thật mạnh!” Lâm Đạo Minh cảm thán.

Thậm chí còn không dám tưởng tượng.

Nếu như ông ta cũng gặp một quyền này thì kết quả sẽ như thế nào, nghĩ thôi mà cũng thấy đáng sợ, e là ngay cả thi thể chắc cũng không còn tồn tại nữa.

“Ông Trương, thấy chưa?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương hưng phấn nói: “Tôi thấy rồi.”

Lâm Phàm nói: “Hiện tại chắc là ông không sợ nữa.”

“Ừ, có cậu ở đây tôi không sợ gì nữa.” Ông Trương nói.

Bọn Độc Nhãn Nam liếc nhau, đây là chuyện khủng khiếp gì thế, nghĩ lại vẫn thấy đáng sợ.

Lúc này.

Lâm Phàm ngồi xổm trước mặt Hỏa Ma, nhìn nó: “Này, sao mày không nói gì, mau tỉnh lại nói xin lỗi với ông Trương, như vậy tao sẽ tha cho mày.”

“Tỉnh lại, mau phản ứng đi.”

Anh nhẹ nhàng đẩy bả vai Hỏa Ma, nghĩ đến tình huống vừa rồi, dùng lực hơi mạnh rồi sao?

Có vẻ như có, cũng có vẻ như không.

Dù sao cũng thấy rất nghi ngờ.

“Ông Trương, ông mau đến nhìn xem, nó bị sao vậy?” Lâm Phàm gọi.

Ông Trương cẩn thận từng tí một đi đến bên cạnh Lâm Phàm, nhìn Hỏa Ma nằm dưới đất, duỗi một ngón tay ra đưa tới gần chóp mũi Hỏa Ma, trầm ngâm nói:

“Nó không thở nữa.”

Lâm Phàm hỏi: “Nghĩa là chết rồi?”

“Ừ, chết rồi. Mặc dù tôi có thể thử cứu nó, nhưng vừa rồi nó dọa tôi khóc, tôi không muốn cứu.” Ông Trương nói.

Lâm Phàm nói: “Ừ, biết rồi, vậy không cần cứu nó nữa.”

Độc Nhãn Nam nghĩ tới chuyện Lâm Phàm chỉ dùng một quyền là có thể đánh chết Hỏa Ma.

Không khỏi cảm thấy… đáng sợ quá đi.

Hoả Ma chết thật oan uổng.

Nếu nó có thể xin lỗi thì đã không chết, có thể vui vẻ mà tiếp tục sống rồi. Nhưng bây giờ có hối hận cũng không kịp rồi, chỉ có thể nói số phận như vậy, tránh cũng không thoát.

Đại sư Vĩnh Tín chắp tay trước ngực, nói: “A di đà phật, thí chủ Hoa Ma hãy yên tâm ra đi.”

“Các người có cảm thấy hình như núi Trường Bạch rất đơn giản với chúng ta không.” Lâm Đạo Minh hỏi.

Ông ta là cường giả Mao Sơn, có sự tự tin tuyệt đối, nhưng khi đối mặt với một số cường giả như Hoả Ma thì mới phát hiện ra bản thân còn nhiều điểm yếu.

Nhưng bây giờ… bọn họ không cần làm gì cả.

Giống như đi theo một nhóm người du lịch vậy, ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng lại có một ít đặc sản địa phương, cả quá trình đều giao cho Lâm Phàm.

Độc Nhãn Nam im lặng.

Ông ta đồng ý với lời nói của Lâm Đạo Minh.

Đúng là như vậy.

Nếu không có Lâm Phàm đi theo, bọn họ chắc chắn sẽ gặp khó khăn ở núi Trường Bạch, gặp nguy hiểm thì có thể sẽ mất luôn cái mạng nhỏ của bọn họ.

“Ôi!”

Lúc này, cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra. Thi thể đã chết của Hoả Ma đột nhiên tự thiêu đốt, sau đó một hòn đá rực lửa xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

“Đây là cái gì vậy?” Bọn họ nghi hoặc hỏi.

Độc Nhãn Nam nhặt hòn đá rực lửa lên, quan sát thật kỹ.

“Tôi nghĩ rất có khả năng đây là cái gì đó quan trọng, cụ thể là gì thì chỉ có thể đem về dùng dụng cụ để kiểm nghiệm.”

Lưu Hải Thiềm nói: “Ừm, trời đất âm dương ngũ hành, tôi phát hiện trong viên đá này có chứa một ngọn lửa cực nóng, có sức lực rất mạnh, chắc chắn không phải là vật bình thường.”

Độc Nhãn Nam cất viên đá đi.

Thu hoạch tạm ổn.

Không làm gì mà lại thu hoạch được những thứ như nước suối, trái cây, viên đá. Không biết những người khác thế nào, rốt cuộc bọn họ có thu hoạch được thứ gì hiếm lạ không.

Độc Nhãn Nam nói: “Lâm Phàm, không thì chúng ta về trước đi.”

Làm người phải biết đủ. Bọn họ đã thu hoạch được nhiều vật như vậy ở núi Trường Bạch, tốt nhất là trở về trước, phân tích rõ ràng những món đồ này, tạm thời không cần tiếp tục đi sâu vào trong.

“Không muốn xem rồng sao?” Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương nói: “Tôi rất muốn nhìn thấy rồng.”

Độc Nhãn Nam biết rồng mà Lâm Phàm nói đến là rồng trong Thiên Trì. Nếu là lúc trước, ông ta chắc chắn sẽ không tin trong Thiên Trì lại có rồng, đó đều là trong truyền thuyết mà thôi. Nhưng bây giờ đến Hoả Ma cũng đã xuất hiện, truyền thuyết chưa chắc chỉ là truyền thuyết, rất có khả năng là thật.

Lâm Minh Đạo nhỏ giọng nói: “Lãnh đạo, đây có lẽ là một cơ hội đối với chúng ta, vì có cậu ấy ở đây, chúng ta gặp bất kỳ nguy hiểm gì cũng không cần phải sợ. Cường giả Tinh Không đến tất nhiên cũng vì để có được đồ tốt ở núi Trường Bạch, mà bây giờ, chỉ cần có Lâm Phàm ở đây, chúng ta chắc chắn có thể có được bất kỳ báu vật nào.”

Đại sư Vĩnh Tín nói: “Có lý.”

Độc Nhãn Nam suy nghĩ, đúng là rất có lý, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm. Vẻ mặt của anh và ông Trương đầy nghi hoặc, vẫn luôn suy nghĩ về tình hình của Hoả Ma, đây là việc khiến người khác hơi bất lực.

Đầu của bọn họ không có bất kỳ vấn đề gì.

Chỉ là về phương diện tư duy có hơi khó dùng từ ngữ để hình dung mà thôi.

Lúc này.

Ngô Thắng đi đến từ nơi xa, ngạc nhiên nói: “Không ngờ các người lại giết Hoả Ma rồi.”

Từ xa, anh ta đã cảm nhận được hơi thở điên cuồng của Hoả Ma, trong lòng nghĩ không biết ai lại đang chiến đấu với Hoả Ma. Sau khi đến nơi, anh ta mới phát hiện Hoả Ma đã bị giết, đây là việc mà anh ta không ngờ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận