Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1226: Hổ đại gia: Anh Ưng, ngươi mau liếm đi (2)

Hổ đại gia: Anh Ưng, ngươi mau liếm đi (2)

“Có tiếng động đánh nhau.” Độc Nhãn Nam nhíu mày. Từ xa xa có thể nghe thấy tiếng đánh nhau, đồng thời có chấn động truyền đến. Là trận chiến giữa các cường giả, nhưng không biết là ai. Nhưng rất nhanh, ông ta đã nghe thấy tiếng hổ gầm, trong đầu hiện lên dáng vẻ của lão hổ.

Lúc trước đến núi Trường Bạch từng gặp một lão hổ.

Chẳng lẽ… vẫn là con đó?

Ngay sau đó.

Bọn họ đến được hiện trường. Quả nhiên giống y như ông ta đã nghĩ, là lão hổ đã từng gặp kia. Nhưng ông ta phát hiện lão hổ có chút không giống với lúc trước, bộ lông tựa như màu vàng kim, nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được bộ lông đó rất chắc chắn, chỉ là nhìn tình hình của nó có vẻ rất nhếch nhác.

Quả nhiên…

Bị cường giả tộc Tinh Không chú ý đến.

“Lâm Phàm, tôi lại nhìn thấy tiểu lão hổ đó rồi.” Ông Trương rất phấn khởi. Ông ta đã từng sờ tiểu lão hổ đó, lúc sờ cực kỳ thoải mái, rất ngoan ngoãn, giống như con mèo nhỏ nuôi trong nhà vậy.

Độc Nhãn Nam nhìn ông ta một cái… ông vậy mà nói đó là tiểu lão hổ.

Thật sự không dám tưởng tượng ông có hiểu lầm gì với chữ ‘đại’ không.

“Tôi thấy rồi.” Lâm Phàm không có ấn tượng với tiểu lão hổ, cảnh trong mơ đã trôi qua lâu vậy rồi, anh chỉ nhớ bạn tốt, những thứ khác đều không nhớ nổi.

Đối với câu hỏi của ông Trương, cho dù không nhớ nổi.

Anh cũng sẽ mỉm cười gật đầu.

Tỏ vẻ tôi cũng nhớ.

Tình hình của hổ đại gia rất không ổn, trong lòng bắt đầu chửi mẹ nó, nghĩ đến chuyện nó sinh sống ở núi Trường Bạch, thận trọng cẩn thận, từ trước đến nay chưa từng làm loạn, cũng chưa từng bắt nạt động vật nhỏ. Nhưng nào ngờ, hiện giờ lại bị người ta đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Nó muốn khóc.

Nhưng danh hiệu vua trên đất liền núi Trường Bạch làm cho nó không thể dễ dàng rơi lệ, cho dù có chết, cũng không thể sợ hãi. Đây chính là cá tính của hổ đại gia nó.

“Ơ!”

Hổ đại gia toàn thân đều là vết thương liếc thấy lại có người đến.

Trong lòng chợt lạnh.

Đơn đả độc đấu đã không phải là đối thủ của đối phương rồi, giờ lại có người đến, xem ra hôm nay thật sự phải chết ở đây. Chỉ là ngay sau đó, nó phát hiện đối phương có chút quen mắt.

Bỗng nhiên, nó nhớ ra được.

Ký ức trong đầu phun trào như nước suối.

Chính là hắn… dưới uy thế của đối phương, nó khuất nhục bị loài người vuốt ve, còn… thôi đi, không muốn nói nhiều nữa, nói nhiều nữa đều là nước mắt.

Tu luyện đến trình độ này, chỉ số thông minh cũng không tệ.

Muốn sống, chỉ còn cách này thôi.

“Đại ca cứu ta…”

Hổ đại gia gào lên, sau đó đấu đá lung tung, nhanh chóng chạy đến trước mặt Lâm Phàm. Nếu như đối phương bằng lòng giúp nó, thì nó có thể sống.

“Anh Ưng, ngươi mau đến đây, đại ca chúng ta đến rồi.”

Khi Cự Ưng đang chiến đấu với cường giả tộc Tinh Không trên không trung nghe thấy tiếng anh Hổ, thì cảm thấy rất nghi hoặc.

Nhớ lại nó và anh Hổ tung hoàng trên núi Trường Bạch.

Chỉ có chúng là đại ca của người khác, lại có ai có thể là đại ca của chúng.

Ai dám xưng!

Ai dám nhận!

Cự Ưng liếc mắt nhìn qua.

Thật muốn xem thử là ai…

Ngay sau đó.

“Đại ca!”

Cự Ưng giương cánh vỗ một cái, hóa thành một tia sáng, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, bộ dạng giống y anh Hổ, triệt để hóa thân thành chim ưng ngoan của đại ca.

Lâm Phàm chớp mắt, cảm thấy rất nghi hoặc, rất không hiểu vì sao bọn chúng lại gọi mình là đại ca, mình có từng nhận hai đứa em này sao.

Độc Nhãn Nam và mọi người nhìn nhau một cái.

Nhịn ý cười.

Xem ra bất kể là động vật, hay là người, đều có thói quen ôm đùi.

Bọn chúng bị cường giả tộc Tinh Không vây bắt.

Cách duy nhất để sống sốt, chỉ có Lâm Phàm bằng lòng cứu bọn chúng.

Tà Vật Công Kê khinh thường nhìn bọn chúng, đúng là thứ thối tha, không biết xấu hổ.

Ông Trương vẫy tay: “Tiểu lão hổ, còn nhớ tao không?”

“Nhớ.” Hổ đại gia nhếch môi cười, chạm đến vết thương, đau đến nhe răng. Ông già trước mặt chính là loài người đã sờ nó, còn gọi nó là tiểu lão hổ, đây đều là những tên gọi rất nhục nhã, nhưng hiện tại… nó bằng lòng thân thiết với đối phương.

Ông Trương vui vẻ nói: “Lâm Phàm, nó còn nhớ tôi nè.”

Hổ đại gia và Cự Ưng nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt.

“Anh Ưng, đừng có ngây ra, liếm đi.”

“Liếm kiểu gì?”

“Ngươi nói thử xem?”

Cự Ưng ngầm hiểu trong lòng, vỗ cánh trước mặt đám Lâm Phàm. Tuy rằng không thể làm ra biểu cảm muốn liếm, nhưng ý tứ rất rõ ràng… Ta, bá chủ trên không núi Trường Bạch đang cố gắng liếm.

“Tiểu lão hổ, mày bị người khác đánh hả?” Ông Trương nhìn tình trạng thương tích trên người hổ đại gia, thấy rất thương xót: “Không sao, lát nữa tao đâm cho mày vài kim, rất nhanh sẽ khỏe lại.”

Hổ đại gia phát hiện ông già này có khả năng là thật sự thích mình.

Người khác không có tình cảm thâm sâu gì với nó.

Sau đó dựng thẳng khuôn mặt, ra vẻ rất buồn rầu, giống như là đang nói, đúng thế, ta bị người khác bắt nạt thảm vô cùng, lát nữa ngươi phải châm cứu cho ta đó.

Lúc này.

Các cường giả tộc Tinh Không nhìn qua phía này.

Lúc nhìn thấy Lâm Phàm, những đệ tử tộc Tinh Không đã từng ở liên minh Cao Viện nhanh chóng biến sắc, không ngờ lại gặp phải tên biến thái này.

Mục Bạch nhấc kiếm đi đến, mặt không biểu cảm nói: “Các người muốn che chở cho con mồi tôi đã nhìn trúng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận