Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1218: Trông như vậy… thấy tôi có thần kinh không

Trông như vậy… thấy tôi có thần kinh không

Tà Vật Công Kê rất hài lòng với tình hình lúc này.

"Hãy nhớ kỹ, tao chính là Tà Vật Anh Hùng Vương. Bây giờ điều tao muốn nói với bọn mày là di tích Sơn Xuyên đã hồi phục, và cơ hội sẽ lại đến. Loài người sẽ đến nơi đó để tìm bảo bối, chúng ta không được để tụt lại phía sau, lập tức truyền tin này ra bên ngoài, biết không?”

Tà Vật Công Kê cảm thấy nó đã ra ngoài khá lâu, nếu tiếp tục ở lại đây, e rằng sẽ bị phát hiện.

Sau khi nói xong điều này.

Lập tức dứt khoát rời đi.

Bọn Tà Vật nhìn thấy Tà Vật Công Kê rời đi, bọn chúng lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó trao đổi với nhau.

“Thật là lợi hại.”

“Đúng vậy, rất hung ác.”

“Muốn chúng ta truyền tin tức này ra bên ngoài, có phải tất cả đồng loại ở thành phố Duyên Hải đều ở đó không?”

“Chà, chắc là đều ở đó.”

“Vậy chúng ta về nhà ngủ đi.”

“Được.”

“Nếu không trở về, họ nhất định sẽ lo lắng cho chúng ta.”

“Được…”

Đêm nay Tà Vật Công Kê ngủ rất thoải mái.

Trong giấc mơ, nó mơ thấy mình đã hoàn toàn đạt đến đỉnh cao.

Ngày bảy tháng mười một!

Sáng sớm.

Tại tầng cao nhất của bộ phận đặc biệt.

Sau khi cuộc họp hôm qua kết thúc, đã quyết định đến núi Trường Bạch. Đã từng đến đó rất nhiều lần, nhưng lần này lại có rất nhiều đệ tử tộc Tinh Không chạy về phía đó, chắc là phải có thứ gì đó hấp dẫn bọn hắn, nếu không thì sao có thể nhiều người đến đó như vậy.

Đương nhiên.

Cũng có những đệ tử tộc Tinh Không khác đi đến nơi khác.

Độc Nhãn Nam rất muốn đi đến hết tất cả các nơi.

Đáng tiếc… tinh lực có thừa, nhưng nhân lực thì không đủ, chỉ có thể chọn một nơi.

“Thật sự dẫn theo cậu ta?”

Độc Nhãn Nam nhìn tên nhóc kia. Ông ta không hiểu nổi, vì sao mỗi lần đi xa, Lâm Phàm đều muốn dẫn theo tên nhóc đê tiện này.

Lúc này, Tiểu Bảo đang kéo tay Lâm Phàm nói xí la xí lô. Lúc nghe thấy câu nói này, quay mạnh đầu qua, mắt to híp thành mắt nhỏ, vô cùng bất mãn nhìn Độc Nhãn Nam.

Lâm Phàm dẫn tôi ra ngoài chơi, có liên quan gì tới ông, cũng chẳng phải ông dẫn tôi đi, cho dù ông muốn dẫn tôi đi, tôi còn không muốn để ý tới ông đâu.

Độc Nhãn Nam mỉm cười, đó là một nụ cười rất ít khi có. Anh bạn nhỏ này là người rất mạnh về tài lực, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội, không có ý gì khác, chỉ là muốn sau này có thể có được chút lợi ích từ trên người cậu ta.

Nếu như ở ngoài ô, có đội đầu bếp chuyên nghiệp của Tiểu Bảo thì rất không tệ.

Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Bảo, nhìn Độc Nhãn Nam nói: “Tôi muốn dẫn cậu ấy đi ngắm phong cảnh bên ngoài.”

“Ừm, ngắm phong cảnh cũng tốt, mở mang kiến thức. Tôi chỉ hỏi thử, không có ý gì khác.” Lời Độc Nhãn Nam nói không tính là giải thích, chỉ là đổ thừa mà thôi.

Đội ngũ lần này rất đầy đủ.

Căn bản là gì cũng mang theo, chính là muốn đi thử vận may… không… không phải thử vận may. Chỉ cần có Lâm Phàm, gặp được bảo bối, căn bản là có thể đạt được tới tay.

Độc Nhãn Nam nhìn về phía xa.

Không nhìn thấy tên nhóc muốn thấy.

Ngô Thắng!

Ngô Hưng Vân!

Bọn hắn là tộc Tinh Không, nhưng quan hệ với loài người không tệ. Đã rất lâu rồi không gặp, cũng không biết thế nào rồi.

“Lâm Phàm, được rồi.” Độc Nhãn Nam nói.

“Ừm.”

Lâm Phàm mang theo bọn họ bay đi, dưới sự chỉ dẫn của Độc Nhãn Nam, bay về phía núi Trường Bạch. Thật ra đám Độc Nhãn Nam đều có thể bay. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, tốc độ của bọn họ thật sự quá chậm.

Nói rất có lý.

Đám Độc Nhãn Nam không có năng lực phản bác.

Núi Trường Bạch rất thần bí. Lúc đầu, nơi đến đầu tiên chính là chỗ này, trải qua rất nhiều chuyện, thu hoạch cũng rất phong phú.

Cây Bồ Đề!

Chuông cổ!

Tinh thể Hỏa Ma!

Vân vân.

Ngay cả ‘La Hán Pháp Thân’ của Độc Nhãn Nam cũng lấy từ chỗ đó. Mặc dù đã đến đó rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể hiểu rõ núi Trường Bạch. Chỗ đó vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật mà người ta không biết.

Tiểu Bảo vỗ đầu Sóc Hai Đuôi: “Tùng Tùng, sắp về quê nhà mày rồi, có phải là mày rất vui không.”

Sóc Hai Đuôi trốn trong túi của Tiểu Bảo, ngoi đầu ra, kêu chi chít, rõ ràng là rất vui.

Lâm Phàm cười.

Với anh mà nói, đi đâu cũng như nhau, điều anh mong muốn nhất là nhìn thấy bạn bè có thể nở nụ cười, những thứ khác đều không quan trọng.

Núi Trường Bạch.

Trước kia, chỗ này đã từng được rất nhiều tộc Tinh Không xem trọng, thứ nên khai quật đều bị khai quật sạch sẽ rồi, thứ không thể chạm đến cũng không có ai dám xông đến.

Hiện giờ, địa thế đã phục hồi, rồi sẽ có sự thay đổi lớn, những thứ sẽ không xuất hiện ở trước kia, rất có khả năng toàn bộ đều sẽ xuất hiện theo sự thay đổi hiện tại.

“Đến rồi.”

Lâm Phàm đưa bọn họ đáp xuống dưới chân núi.

“Lâm Phàm, vừa rồi lúc ở trên trời, tôi phát hiện núi Trường Bạch thật sự là rất hùng vĩ, rất lớn, tựa như tiên cảnh vậy.” Tiểu Bảo rất phấn khởi, nhìn bằng mắt thật còn đẹp hơn trong ảnh nhiều.

“Đúng thế, không khí còn rất trong lành.” Lâm Phàm nói.

Sau đó.

Lâm Phàm và ông Trương nhắm mắt, hít sâu, nở một nụ cười hưởng thụ. Tiểu Bảo học theo, hít sâu luồng không khí ở xung quanh, thật sự rất thoải mái.

Độc Nhãn Nam sớm đã nhìn quen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận