Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 341: Đệt! Thân kiếm của ta đâu? (2)

Tà vật Công Kê có chút cảm động, không ngờ tà vật Công Kê nó lại có tiềm lực nằm vùng như thế, vậy mà lại hấp dẫn con người ngu ngốc này.

Nói cách khác, chính là không thể rời khỏi nó rồi sao?

Nó rất muốn nói với Tà vật Tinh Tinh rằng, mi đã nhìn thấy chưa, ta nằm vùng giỏi như này rồi, nếu ta không mang lại thắng lợi cho tà vật, ta cũng sắp trở thành chủ nhân của loài người đó rồi.

Từ Tử Hạo nói: "Nực cười, bọn nó là tà vật, vậy mà nói bọn nó là thú nuôi kiêm bạn tốt, anh có biết bây giờ anh đã bị bọn nó mê hoặc rồi không?"

"Thôi bỏ đi, đợi tôi giết bọn nó rồi, anh sẽ biết được sự thật thôi."

"Kiếm tới."

Chỉ thấy Từ Tử Hạo xòe năm ngón tay ra, gầm lên, thanh trường kiếm cắm dưới đất kêu vù vù, chuôi kiếm bay vào tay đối phương, đây chính là bản lĩnh của kiếm tu, lấy khí ngự kiếm, lấy thần xuất kiếm, uy lực vô hạn.

Đúng là soái cực kỳ.

Nếu có các cô gái trẻ xung quanh, họ nhất định sẽ hoan hô cổ vũ, hai mắt lấp lánh sao nhỏ, chỉ là bây giờ người đang ở xứ khác, nhóm fan không ở bên cạnh nữa, có hơi tiếc nuối.

"Một kiếm này của ta sẽ giết tà vật đó."

Từ Tử Hạo xoay cổ tay, tạo ra những chiêu thức tuyệt đẹp.

Ể!

Luôn cảm thấy kiếm có hơi nhẹ, thôi bỏ đi, có lẽ cảnh giới của mình lại tăng lên rồi, sắp đạt tới cảnh giới cực cao, trong tay không kiếm trong lòng có kiếm rồi...

Chết tiệt!

Thân kiếm đâu?

Từ Tử Hạo vừa định ra tay liền nhìn chằm chằm, trong tay chỉ cầm chuôi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén thì lặn đi đâu mất tăm.

"A! Kiếm của tôi."

Sau đó, Từ Tử Hạo ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chỗ khi nãy kiếm cắm xuống, mơ hồ như nhìn thấy trong khe nứt có ánh kim loại, muốn dùng ngón tay đào kiếm ra.

"Sao lại như thế?"

"Sao lại như thế này chứ..."

Từ Tử Hạo lo lắng vò đầu bứt tóc, mái tóc vuốt ngược rối tung cả lên.

“Có phải chỗ này của anh có vấn đề không?” Ông Trương nói nhỏ vào tai Lâm Phàm, chỉ vào đầu anh ta, ý nói đầu người kia cũng có vấn đề.

Đám người Tiểu Bảo tò mò nhìn cái tên kỳ kỳ quái quái này.

Thấy bọn họ không để ý tới mình, Chu Hổ lặng lẽ kéo áo của Đan tổng, chớp mắt, làm một động tác chỉ có bọn họ mới hiểu được.

Rút!

Trong khi họ không để ý đến thì nhanh chóng rút.

Không lâu sau.

Chu Hổ và Vương Nhị Đản thuận lợi mở cửa xe, nhấn ga, xe rít lên một tiếng rồi nhanh chóng lao đi mất dạng.

Tông vào xe người ta quả thật là lỗi của bọn họ.

Không có tiền cũng là lỗi của bọn họ.

Bây giờ chạy cũng là lỗi của bọn họ.

Hết cách rồi, sau nhiều lần cân nhắc, chỉ có chạy trốn mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Hôm nay tâm trạng của Từ Tử Hạo vô cùng tồi tệ.

Mấy chiêu thức làm màu cũng đã nghĩ xong rồi.

Chiêu này đến chiêu khác.

Nhưng trong tình huống này, anh ta thật sự không muốn nói nhiều nữa.

Từ Tử Hạo dùng sức kéo thân kiếm lên, vù một tiếng, thân kiếm từ dưới đất bay ra, nhìn thấy cảnh này tâm trạng của anh ta cũng tốt lên, lát nữa nghĩ cách đút thân kiếm vào lại trong chui là được.

Chỉ là thân kiếm nổi lên không trung không còn hoàn chỉnh nữa, hoàn toàn là những mảnh vỡ, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, mảnh vỡ rơi loảng xoảng xuống dưới đất.

Bịch!

Từ Tử Hạo quỳ trên mặt đất, nhìn những mảnh vỡ riêng lẻ, ngẩng đầu lên trời hét lớn: "Tử Hạo kiếm của ta, kiếm của ta."

Người qua đường.

Tất cả đều rút lui thật xa.

Cứ cảm thấy người này giống bị bệnh tâm thần, ban ngày để phát điên ở ngoài đường như thế này đúng là dọa chết người mà.

“Hóa ra là anh ta có bệnh, nên mới làm hại thú cưng của tôi.” Lâm Phàm có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng Từ Tử Hạo, nỗi đau khổ đó không thể giả được, vì vậy trong giờ phút này, anh đã hoàn toàn tha thứ cho hành vi của đối phương.

Anh sống ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, đã từng gặp nhiều bệnh nhân tâm thần. Lời nói và việc làm của họ không có gì kỳ lạ, chỉ là họ không biết tại sao lại bị người ta gọi là bệnh nhân tâm thần. Có lẽ những người nói bọn họ như thế cũng rất có vấn đề.

Tiểu Bảo kéo Lâm Phàm nói: "Chúng ta đi thôi."

Là người giàu nhất trong tương lai, Tiểu Bảo tuy còn là một đứa trẻ nhưng anh rất mạnh mẽ, điều quan trọng nhất là Tiểu Bảo đã trải qua rất nhiều chuyện, tâm trí vượt hẳn những đứa trẻ cùng chan lứa.

Thậm chí anh ta còn phát hiện ra rằng người đàn ông đang xuất hiện trước mặt họ có thể có vấn đề.

"Ừm."

Lâm Phàm gật đầu, ôm lấy Gà Mái, chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Bảo.

"Anh đứng lại."

Lúc này, Từ Tử Hạo vô cùng đau lòng, ngăn cản Lâm Phàm rời đi: "Anh làm gãy kiếm của tôi, muốn bỏ đi không nói lời nào sao?"

Lâm Phàm nói: "Tôi không làm gãy kiếm của anh."

Dáng vẻ vẫn điềm nhiên, còn có chút nghi hoặc.

Anh không hiểu tại sao đối phương lại nói rằng anh làm gãy nó, vừa nãy người đó đâm tới, anh đã tung ra một chưởng, hơn nữa còn không đụng đến kiếm của anh ta, đúng là con người kỳ lạ.

Theo lời của ông Trương, người này chính là muốn ăn vạ người ta đây.

“Không phải anh làm gãy, thì tại sao lại như thế này?” Từ Tử Hạo dù sao vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi, không bị một quyền Lâm Phàm đánh chết, đã là mừng lắm rồi

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Cái đó tôi không biết."

Anh ta nhìn dáng vẻ vô tội của Lâm Phàm, cảm thấy lòng đau như cắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận