Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 980: Hoàng thượng… hu hu hu... (2)

Hoàng thượng… hu hu hu... (2)

Sắc mặt Hàn Yên trắng bệch.

Tuy rằng nàng ta chưa từng nhìn thấy hoàn cảnh của vương triều trước, nhưng cũng biết khi vương triều trước của bọn họ bị diệt vong, hoàng đế cũng không có rồng vàng hộ thân như vậy.

Đúng lúc này.

Hoàng thượng cảm nhận bản thân tràn đầy sức mạnh vô địch, giống như toàn bộ vạn vật giữa trời và đất đều đang nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta ta, hắn ta muốn ai chết thì người đó phải chết, nhưng không hiểu sao tình hình hiện tại quá quái dị, hắn ta không cách nào có thể thoát khỏi tay Lâm Phàm.

Lâm Phàm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn con rồng vàng đó.

Đột nhiên.

Tiếng rồng vang lên.

Sau lưng Lâm Phàm xuất hiện một con rồng khổng lồ, so với Chân long của hoàng thượng còn to và uy vũ hơn, khiến mọi người đều kinh ngạc chết lặng, há mồm trợn mắt.

Đến cả hại vị thiên địa thánh cũng như vậy.

“Lâm trang chủ cũng có Chân long hộ thân.”

Dựa vào những kiến thức đã học trước kia, bọn họ khó có thể giải thích được trường hợp của Lâm Phàm.

Nhưng rất nhanh.

Một cảnh đáng sợ hơn đã xảy ra.

Có lẽ nó cảm nhận được sự phẫn nộ của Lâm Phàm, con rồng của anh gầm lên giận dữ, sau đó xông lên nuốt chửng Chân long của hoàng thượng trong một ngoạm.

Giống như cá lớn nuốt cá bé.

Không hề có năng lực phản kháng.

“Không thể nào.”

Hoàng thượng không thể giữ được bình tĩnh, vẻ mặt hoảng loạn, sợ hãi nhìn Lâm Phàm: “Ngươi không thể giết ta, ta là thiên mệnh sở quy, là con của trời đất, ta có Chân long hộ thân, ngươi không thể giết ta.”

Răng rắc!

Lâm Phàm dùng một lực nhẹ, không liếc nhìn Hoàng thượng lần nữa, sau đó thả tay ra, cơ thể mềm nhũn của Hoàng thượng trượt khỏi tay Lâm Phàm rơi xuống, yên tĩnh trên xe kéo của ông ta.

“A!”

Đám người mạnh kinh hãi kêu lên.

Lão thái giám luôn hầu hạ Hoàng thượng giống như đã hiểu một chuyện gì đó, lập tức quỳ xuống, bóp cổ họng nói:

“Hoan nghênh tân hoàng, tân hoàng mới thật sự là thiên mệnh sở quy, hoàng thượng nhân đạo, tôi đã bị yêu long lừa gạt, không nhận thức được tân hoàng ở đây.”

Người biết thời cuộc là người hào kiệt.

Lão thái giám rất thông minh.

Quan trọng nhất là bảo vệ mạng sống.

Hàn Yên ngạc nhiên, hiện tại Hoàng thượng đã chết rồi, trong đầu nàng ta giống như máy phát hình, rất nhiều hình ảnh được phát ra.

Không...

Chúng ta đã bị lừa.

Anh ta không có mở kho báu, cũng không có đào tạo quân đội, những gì suy đoán trước kia đều đã sai.

Anh ta luôn giấu sức mạnh, chính là để đợi đến ngày hôm nay.

Lực lượng của vương triều đã ở đây, anh ta sớm đã tính đến lúc xe của hoàng thượng ngự giá, từ đó mà giết chết hoàng thượng, răn đe hơn mười vạn lực lượng đang có mặt, như vậy mới đạt được tình huống như ý muốn.

Anh ta giữ lại hai vị Thiên Địa thánh, cũng không phải vì muốn nâng cao sức mạnh của bản thân, mà là dựa vào địa vị của hai người bọn họ để thu hút hoàng thượng đến, bởi vì hoàng thượng biết được địa vị của hai vị Thiên Địa thánh, tuyệt đối không thể là những người khác, chỉ có đích thân hắn ta đến đây mới có khả năng trấn áp hai vị Thiên Địa thánh.

Mà sự xuất hiện của hắn ta, vừa lúc rơi vào âm mưu của Lâm Phàm.

Nghĩ cho kỹ.

E rằng chính là như vậy.

Có thể cho rằng anh ta là người rất tinh quái, cách bố trí quá uyên thâm, quá đáng sợ, trong lòng Hàn Yên đã tuyệt vọng, Hàn Yên làm sao có thể đối kháng được với đối thủ như vậy.

Nhưng việc duy nhất mà nàng ta nghĩ mãi không thông là...

Nếu đã như vậy.

Thì tại sao còn giữ lại nàng ta và em gái.

Có lẽ là để chuẩn bị nhiều hơn.

Lâm Phàm cúi xuống nhặt miếng ngọc bội lên.

“Anh không xứng đáng có được lễ vật của tôi.”

Xoay người rời đi.

Vác theo túi đi về phía Tử sơn.

“Tân hoàng... không, Hoàng thượng, ngài nên quay về cung cùng chúng tôi.” Lão thái giám đi theo giống như một con chó già, thái độ sẵn sàng quỳ xuống liếm láp.

Lâm Phàm liếc nhìn ông ta, tiếp tục đi, chỉ là một cái liếc nhìn cũng khiến lão thái giám phát run, tay chân lẩy bẩy.

Tử sơn.

Lâm Phàm đứng trên đỉnh núi, tay cầm dụng cụ đào một cái hố, xây mộ cho bọn họ.

Một vài tỳ nữ khóc sướt mướt.

Tiểu Vân chết thật thảm, nàng ấy còn hai đứa em trai và một người cha mất trí.”

“Lão gia đã trả thù cho các nàng ấy rồi, bọn họ đã có thể an tâm lên đường.”

Lâm Phàm xây bia mộ.

“Đón người nhà của các cô ấy đến sơn trang đi, bọn họ nheo nhóc rất khó sinh sống, cũng phải trách tôi, nếu như lúc đầu tôi có thể nghĩ đến việc đón người nhà các cô ấy đến đây, thì sẽ không xảy ra chuyện này.”

Anh cũng rất buồn.

m thầm thề trong lòng.

Sau này sẽ suy nghĩ mọi chuyện chu đáo hơn, tuyệt đối không thể lơ là.

“Các người đều có người nhà nhỉ, sau này hãy đưa người nhà đến sơn trang, sau này cùng nhau sinh sống, cũng không phải lo lắng về chuyện này.”

Các tỳ nữ và nô bộc xung quanh đều ngạc nhiên nhìn lão gia nhà mình.

Đối với bọn họ mà nói, trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này.

“Lão gia, thật sao?”

Lâm phàm nói: “Thật.”

Tỳ nữ và nô bộc đều quỳ xuống: “Cảm tạ ân đức của lão gia.”

Hai vị Thiên Địa thánh đều là những lão tiền bối hành tẩu giang hồ, đã quen với sinh tử, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân đau lòng vì cái chết của gia nô.

Nhưng càng chưa thấy bao giờ, bởi vì cái chết của gia nô, mà đánh chết hoàng thượng như ngày hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận