Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 528: Thủ đoạn của Hải Thần vẫn còn rất nhiều

“Được rồi, vậy thì mày sẽ thấy ngay bây giờ thôi.” Tà Vật Thâm Hải Vương giơ nắm đấm đến Lâm Phàm, khi gần chạm vào Lâm Phàm thì chợt dừng lại, quyền kình kinh người lan tràn sang hai bên.

Cát mịn trên mặt đất bị thổi bay lên hết.

“Có phải cảm thấy rất khủng bố hay không?” Tà Vật Thâm Hải Vương đắc ý hỏi.

Điều làm nó vừa lòng nhất là sức mạnh cùng tốc độ, chắc chắn là con người trước mắt bị dọa sợ, hiện tại bình tĩnh đứng ở đó chỉ là do cố trấn tĩnh mà thôi, sợ là trong lòng đã bị dọa chết từ lâu rồi.

“Không khủng bố chút nào cả.” Lâm Phàm nhìn Tà Vật Thâm Hải Vương nói.

m thanh nghiến răng nghiến lợi lại truyền đến.

Tà Vật Thâm Hải Vương tức giận nhìn Lâm Phàm nói: “Mày hoàn toàn chọc giận tao, mày biết tao ghét nhất là có người nói dối tao không? Mà mày vẫn luôn nói những lời đáng chết đó với tao.”

“Mày sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng ra bộ dáng của tao lúc tức giận kinh khủng đến nhường nào.”

“Bây giờ mày phải biết rồi.”

Tà Vật Thâm Hải Vương nói nhảm rất nhiều.

Ánh mắt Lâm Phàm dửng dưng, anh nói: “Vì sao mày lại muốn làm vợ tao bị thương, vết thương trên cánh tay của cô ấy là do mày làm, tao không thích đối xử quá thô bạo với người khác, nhưng mày làm tao quá tức giận, tao nói trước cho mày biết một tiếng để mày chuẩn bị sẵn sàng.”

Mộ Thanh nháy mắt, cúi đầu nhìn cánh tay, hình như vết thương này là do… anh gây ra.

“Gì, mày nói cái gì, tao nghe không rõ.” Tà Vật Thâm Hải Vương lộ ra dáng vẻ muốn ăn đòn, nó cong eo, để đầu đến trước mặt Lâm Phàm rồi quay đầu để lỗ tai đối diện với Lâm Phàm: “Tao không nghe được.”

Đánh nó.

Đánh nó!

Mộ Thanh chịu không nổi vẻ mặt muốn ăn đấm của Thâm Hải Vương, nếu cô ta làm gì được đối phương thì chắc chắn sẽ không nương tay, nghĩ đến vừa rồi suýt chút nữa bị đối phương giết chết thì liền tức giận cắn chặt khớp hàm, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn lại.

“Tao muốn đấm mày.” Lâm Phàm nói.

Tà Vật Thâm Hải Vương cười: “Muốn đánh tao à? Được thôi, để tao nhìn xem nắm đấm trắng nhỏ nhắn của mày có thể đánh đau đến cỡ nào. Tới đây, đánh mặt tao này! Tao đây rất chờ mong.”

Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, tỏ ra tức giận, nắm chặt nắm tay rồi rụt ra đằng sau.

“Ôi chao, thật là một con người ngu ngốc!”

“Nắm tay của mày là nghiêm túc đấy à?”

“Mày biết không?”

“Tao chính là Tà Vật Thâm Hải Vương đấy……”

Phịch!

Ầm ầm!

Lâm Phàm đấm tới một quyền, quyền kình kinh khủng phát ra từ nắm tay của anh nháy mắt bao lấy Tà Vật Thâm Hải Vương, đồng thời một ánh sáng trắng lan ra, chói lóa đến nỗi làm người mở mắt một cách khó khăn.

Mộ Thanh nhắm chặt hai mắt.

Cô ta dùng mũi người.

“Hương vị của nước, sao lại có mùi của nước cơ chứ?”

Sau một hồi.

Trời đất khôi phục dáng vẻ trước đây, không còn âm thanh như sấm rền truyền vào tai nữa.

Mở mắt ra.

Mộ Thanh ngây ngốc tại chỗ, cảnh tượng trước mắt vẫn là bộ dáng lúc trước nhìn thấy sao?

Một cái hào rộng không thấy đáy lan ra từ chân của Lâm Phàm rồi kéo dài đến giữa sông Giang, mà kinh khủng hơn chính là ngay cả sông Giang đều bị chia làm hai nửa.

“Đây là sức mạnh mà con người có thể có được sao?” Mộ Thanh vô cùng hoảng sợ như là gặp quỷ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô ta sẽ khó có thể tin tưởng được.

Mà lúc này.

Trước mắt làm gì còn Tà Vật Thâm Hải Vương, có lẽ ngay cả một mẩu vụn cũng không thể tìm được.

“Nó đi đâu rồi?” Rõ ràng Mộ Thanh biết rõ nhưng vẫn hỏi, chỉ là do khó có thể tiếp thu. Nếu như nghe được từ chính miệng của Lâm Phàm thì có lẽ sẽ thoải mái hơn đôi chút.

Ánh mắt của Lâm Phàm nhìn tro bụi bay khắp không trung.

“Bay.”

Thật là bay đi.

Tuy rằng cú đấm này đã giết chết Tà Vật Thâm Hải Vương, thế nhưng cũng có rất nhiều Tà Vật chết thảm một cách không rõ ràng trong sức mạnh này, thậm chí là chúng còn không nhìn thấy người ra tay.

Thật sự quá thê thảm.

Nhóm Tà Vật chuẩn bị lên bờ thì trợn mắt há mồm nhìn tình huống phía trước, đồng loại trước đó vẫn còn nói chuyện phiếm mà giờ đây đã biến mất không thấy bóng dáng đâu hết. Chuyện này tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho bọn nó.

Dựa trên tình hình ngay lúc này.

Còn cần phải lên đất liền nữa sao?

Đi thôi.

Nhóm Tà Vật còn sống sót nhìn nhau, chạy, chạy, thực sự phải chạy, mục đích tới thành phố Duyên Hải của bọn chúng rất đơn giản, chính là thần làm chúng nó tới, nhưng mà tình hình bây giờ quá nguy hiểm nên thận trọng vẫn tốt hơn.

“Anh mạnh không?” Lâm Phàm mỉm cười nói.

Mộ Thanh dại ra nói: “Mạnh.”

Đây cũng không phải là lời nói trái lương tâm mà là quá mạnh, quá sức mạnh, thậm chí vượt sức tưởng tượng.

“Chú khỏe quá!”

“Chị Mộ, hóa ra chị có chồng, bố của em còn bảo là chị không có, nhưng mà tốt quá, chồng chị còn đẹp trai hơn bố em nhiều, em có thể làm con trai của hai người không?”

“Tôi phải làm con gái.”

“Là tôi muốn làm trước cơ mà.”

“Mặc kệ, lại không phải chỉ có mình cậu.”

Mộ Thanh nhìn mấy đứa trẻ này, không khỏi cười ra tiếng. Nhưng vào lúc này thì cô ta chợt cảm thấy cánh tay lành lạnh, vừa cúi đầu thì thấy Lâm Phàm đang liếm miệng vết thương của cô ta.

“Anh làm gì đấy…” Mộ Thanh hoảng sợ run lên, luôn cảm thấy khi gặp phải tên này, nếu cô ta không bị lợi dụng thì cũng là bị chọc tức cho trào máu não.

“Em nói là nước bọt có thể khử trùng, anh đang khử trùng cho em mà.” Lâm Phàm nói.

Mộ Thanh hỏi: “Tôi nói những lời này khi nào?”

Lâm Phàm cười.

Không có giải thích.

Tuy rằng Tà Vật bên đây đã rời đi, nhưng ở nơi khác vẫn còn Tà Vật đang làm loạn, thành viên của bộ phận đặc biệt bận sứt đầu mẻ trán, bị đánh đến không kịp trở tay.

Cầu lớn bắc qua sông.

“Cứu với!”

“Trời ạ, ai đến cứu tôi với!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận