Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 725: Tôi sẽ cố gắng trở thành đối thủ mà ông công nhận (2)

Tôi sẽ cố gắng trở thành đối thủ mà ông công nhận (2)

Mình không thể lơ là nữa.

Anh nhắc nhở bản thân thân nhất định phải để ý một chút, đừng như lúc trước, làm ra những chuyện khiến bản thân tự trách.

“Ai đó?”

Trịnh Đồ nghe thấy tiếng động, nhìn về phía Lâm Phàm. Là một thằng nhóc trẻ tuổi, trên mặt luôn nở nụ cười, giống như đến du lịch vậy, vô ưu vô lo, dường như vẫn chưa biết tình hình ở đây như thế nào.

Lâm Phàm nói: “Xin chào, tôi tên Lâm Phàm, tôi đến để tìm ông.”

Bạch Giao bị nhốt sẽ không bao giờ quên gương mặt của Lâm Phàm, đó là một tên rất lợi hại, làm ra những việc không phải con người có thể làm.

Bạch Giao tự cho rằng mình cũng có chút quan hệ với anh.

Quan hệ sâu hơn chỉ gặp một lần, dù sao cũng đã xảy ra một vài chuyện thú vị. Nếu là lúc trước, chắc chắn nó sẽ nói đây không phải là chuyện thú vị, mà là một chuyện rất xấu xa.

Nó không kêu cứu mạng.

Mà nhìn xem rốt cuộc tình hình thế nào. Đương nhiên, nó có thể đảm bảo một việc là loài người trước mặt này chắc chắn không phải có quan hệ thân thiện với cường giả đến từ Tinh Không.

Nếu không cường giả Tinh Không này cũng sẽ không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Phàm.

Thì ra, đây là một con Bạch Giao biết quan sát sắc mặt.

Dù là trong lúc nguy hiểm, nó cũng có thể bình tĩnh mà phân tích tình hình trước mắt, khả năng chịu đựng tâm lý vô cùng mạnh.

Nếu có thể dùng tố chất tâm lý thế này trên quãng đường còn lại, có lẽ sẽ trở thành một nội ứng xuất sắc.

Lúc này.

Trịnh Đồ thú vị nhìn Lâm Phàm, trước giờ chưa từng thấy người trẻ tuổi nào không biết trời cao đất dày thế này.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Phàm nói: “Tôi có thể cảm nhận được ông rất mạnh.”

“Vậy thì sao?” Trịnh Đồ nâng tay, bảo những người đi theo đừng ra tay, ngược lại tự hỏi không biết tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì.

“Tôi muốn cọ xát với ông một chút.”

Sở thích lớn nhất của Lâm Phàm chính là cọ xát. Bởi vì bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, anh dần dần bắt đầu giao đấu với các cao thủ, muốn biết rõ điểm yếu của mình. Đối với anh, có thể phát hiện ra khuyết điểm của mình là một việc rất quan trọng.

Lúc anh nói ra những lời này.

Hiện trường rất yên tĩnh.

Những người đi theo Trịnh Đồ đều kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

Hiển nhiên là không ngờ lại có người không biết sống chết như thế. Những người khác nhìn thấy đại nhân của bọn họ đều chạy trốn còn không kịp, thế mà lại có người chủ động nhảy ra, thật là giỏi.

“Ha ha ha.”

Trịnh Đồ ngửa đầu cười to, sau đó thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào Lâm Phàm nói: “Khá lắm, dũng khí rất lớn, không ngờ ở hành tinh này lại có một người như cậu. Xem ra cậu rất thích võ, gặp được cường giả nên ngứa tay muốn cọ xát. Nhưng tôi nói cho cậu nghe, giao đấu với tôi không phải là cọ xát, mà sẽ mất mạng đấy.”

“Trịnh Đồ tôi không xem trọng thứ gì, chỉ xem trọng người biết rõ không thể mà vẫn lấy hết can đảm ra để khiêu chiến như cậu. Người đâu, cho cậu ta một vò rượu, uống xong rồi đưa cậu ta lên đường, cũng không uổng công cậu ta đến đây.”

Người đi theo đáp một tiếng, ném thẳng một vò rượu về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm nghe thấy rượu, mắt lập tức sáng lên. Anh mở nắp ra, mùi rượu thơm nồng bay ra, rượu này còn ngon hơn rượu mà anh từng uống trước kia nhiều.

“Thật là khách sáo quá rồi.”

Lâm Phàm thấy hơi ngại. Anh đến tìm người ta cọ xát, thế mà không ngờ đối phương lại tặng rượu cho anh, từ trước đến giờ anh chưa gặp trường hợp thế này bao giờ.

“Cảm ơn rượu của ông, vậy tôi uống trước đây.”

Nói xong.

Hai tay Lâm Phàm ôm lấy vò rượu, ngẩng đầu uống ừng ực. Người ta uống rượu đều uống một ngụm rồi dừng một lúc, còn anh thì lại như uống nước vậy, uống ừng ực hết vào bụng.

Một lúc sau.

“Woa! Rượu của ông ngon quá, mua ở đâu vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Anh là người không có tiền, nếu muốn uống rượu, hoặc là có người mời, hoặc là đi mượn tiền. Nhưng anh đã mượn tiền của rất nhiều người rồi, đến bây giờ vẫn chưa trả lại, anh không dám mượn nữa, sợ sau này không trả nổi.

Trịnh Đồ không trả lời câu hỏi nhảm nhí không thực tế của Lâm Phàm, mà nói: “Uống no chưa?”

Sau đây, ông ta sẽ tiễn tên nhóc không biết trời cao đất dày này xuống địa ngục. Bất kỳ người nào có gan khiêu khích ông ta đều sẽ có kết quả như vậy.

“Chưa, vẫn có thể uống sao?” Lâm Phàm hỏi.

Anh không phải là người có thói quen đưa tay xin xỏ, nhưng khi đối phương hỏi anh đã uống no chưa, anh cũng muốn nói lời dối lòng, làm người thì phải thành thực.

Trịnh Đồ nhíu mày, cảm thấy tên nhóc trước mặt hơi ngang bướng. Hoặc là ở trước mặt ông ta, anh chỉ giả vờ bình tĩnh, muốn dùng hành vi đặc biệt thu hút sự chú ý của ông ta chăng?

Nếu là như vậy.

Vậy thì chỉ có thể nói với anh rằng, nhóc con, suy nghĩ này của cậu phải tan vỡ rồi.

Nhưng hành vi của Lâm Phàm đã thành công thu hút sự chú ý của ông ta.

Ông ta phất phất tay.

“Cho cậu ta.”

Trịnh Đồ yêu rượu như mạng, cho dù đi đâu cũng luôn mang theo rượu ngon tự sản xuất bên mình. Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng hơi vui vẻ, gặp được người biết thưởng thức rượu ngon của ông ta là một việc không tệ.

Chỉ là cho dù như vậy.

Trịnh Đồ vẫn giữ suy nghĩ cũ, bất kỳ người nào dám khiêu thích ông ta thì đều sẽ phải trả cái giá thống khổ.

Người đi theo ném vò rượu cho Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận