Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 461: Cô ấy chính là vợ tôi (5)

Ông Trương nhìn thấy Lâm Phàm sững sờ đứng ngay tại chỗ thì vỗ vai anh ta và nói: “Làm sao vậy?”

“Tôi thấy… đó chính là vợ tôi.” Lâm Phàm kinh ngạc vui mừng nói, nhìn hình dáng bây giờ của cô ta, giống như nhìn thấy châu báu hiếm trên đời, nụ cười đó rất rực rỡ, rất xinh đẹp, tâm trạng u buồn đã được xóa sạch.

Thứ lỗi cho đôi mắt kém cỏi của ông Trương.

Ông ta cách rất xa, căn bản không nhìn thấy hình dáng của Mộ Thanh như thế nào.

Mặc dù ông Trương của chúng ta bị bệnh tâm thần, nhưng chắc chắn ông ta không ngu, ông ta luôn cảm thấy Lâm Phàm nhất định lầm rồi, trước đây chúng ta chưa gặp qua, làm sao có thể là vợ cậu được, chỉ nói người dẫn chương trình trên ti vi đó, bởi vì thường xuyên nhìn thấy trên ti vi, ông ta còn tin đây là vợ của anh ta.

Nhưng bây giờ chuyện này…

Không sao nói rõ được.

“Này, anh bạn, đây là vợ của tôi, cậu đừng nhận nhầm.” Một fan trung niên đứng bên cạnh Lâm Phàm, nhìn thấy Lâm Phàm gọi thần tượng của mình là vợ, lập tức cãi cọ đến mức mặt đỏ tía tai.

Lâm Phàm nói: “Cô ấy là vợ tôi.”

“Đây là vợ tôi, tên nhóc như cậu đừng có cãi với tôi, tôi nói cho cậu biết, cô ấy là vợ của tất cả mọi người chúng tôi, không đến lượt cậu đâu.” Người đàn ông trung niên giơ cây gậy cổ vũ huỳnh quang trong tay lên, hò hét: “Vợ ơi, anh yêu em…”

Lâm Phàm tức giận thét lên: “Vợ ơi, anh cũng yêu em…”

Giọng nói to đến mức đinh tai nhức óc.

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Giọng của tên nhóc như cậu cũng lớn quá, Mộ Mộ có thể có fan như cậu, tôi rất vui mừng, cậu có nghĩ đến việc gia nhập vào nhóm fan của chúng tôi không, chúng tôi theo đuổi ngôi sao một cách lý trí, loại bỏ vấn đề buồn rầu cho Mộ Mộ, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập vào nhóm fan, tôi đồng ý Mộ Mộ là vợ cậu.”

“Cô ấy không phải là vợ của các người, cô ấy là vợ tôi.” Lâm Phàm trừng mắt nói.

Người đàn ông trung niên nói: “Người anh em, cậu như vậy là quá đáng rồi đấy, chúng tôi đều là fan trung thành của Mộ Mộ, làm sao cậu có thể độc chiếm, cậu thấy hiện trường có rất nhiều người như vậy, Mộ Mộ đều là vợ của chúng tôi, giọng của cậu rất lớn, nhưng không có nghĩa giọng của cậu lớn thì có thể độc chiếm, nghe lời tôi đi, gia nhập vào nhóm fan của chúng tôi, cùng nhau ủng hộ Mộ Mộ, đoàn kết là sức mạnh.”

Lâm Phàm cảm thấy đối phương có vấn đề.

Ít nhất là đầu có vấn đề.

Đó vốn là vợ của anh ta.

Cảnh trong mơ… không, đó không phải cảnh trong mơ, hơn nữa nó thực sự tồn tại, anh ta có chứng cứ, tuyệt đối sẽ không sai.

Rất nhanh.

Có giọng nói truyền đến.

“Mọi người ơi, tôi là Mộ Thanh.”

Chà!

Khi Mộ Thanh nói, các fan tại hiện trường hoàn toàn phấn khích, reo hò, gào thét, mong muốn hét lên một cách liều lĩnh.

“Không sai, giọng nói quen thuộc, tôi nghe rất nhiều năm rồi, chính là giọng nói này.” Lâm Phàm chỉ về phía trước, nhìn ông Trương và nói rất hào hứng.

Ông Trương có chút bất lực.

Ông ta luôn cảm thấy tình trạng của Lâm Phàm có chút không ổn.

Lâm Phàm có thể thật sự bệnh rồi.

Họ sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, anh ta từng gặp ai, người khác không biết, nhưng ông Trương chắc chắn biết.

Mà bây giờ.

Nghe những gì mà Lâm Phàm nói, ông ta biết rằng Lâm Phàm nhất định bị bệnh rồi, hơn nữa bệnh tình rất nghiêm trọng, chắc chắn cần phải chữa trị, nếu không giảm sự phát triển của bệnh này thì hậu quả nhất định không tưởng tượng nổi.

“Có phải anh đã nhận nhầm rồi không?” Em gái ma thần hỏi.

Đừng xem cô là ma thần, nhưng cô vẫn thường xuyên đọc tin tức, tuy rằng chưa gặp Mộ Thanh, nhưng cô cũng biết trong lòng con người thế giới Mộ Thanh có địa vị khá cao.

Cũng không phải đơn giản như vậy.

Cũng chưa nghe nói qua tình yêu của Mộ Thanh.

Vì vậy, con người trước mắt chắc chắn nghĩ quá nhiều.

Em gái ma thần suy nghĩ trầm tư, dường như phát hiện ra bí mật nào đó, hóa ra anh ta cũng theo đuổi ngôi sao, nếu như ra tay từ đây, có lẽ sẽ thu hoạch không giống nhau.

Tình hình cụ thể cần cân nhắc cẩn thận.

Từ phương diện này có thể ra tay, chắc chắn sẽ giúp cô đoạt lại máu.

Lâm Phàm kiên quyết nói: “Tôi không nhận sai người.”

Nhiều năm như vậy.

Quen thuộc như vậy.

Làm sao có thể nhận sai, nhất định chính xác.

Ông Trương nói: “Chúng ta quay về trước nhé, nhiều người như vậy, chúng ta không thể chen vào.”

“Xem tôi nè.” Lâm Phàm chắc chắn sẽ không quay về, anh ta khuỵu hai gối, sau đó nhảy bật lên thật mạnh, hướng tới phía sân khấu.

Ngay khi ông Trương muốn nói điều gì đó thì phát hiện Lâm Phàm đã biến mất khỏi chỗ, điều này khiến ông ta nhất thời rơi vào trạng thái bối rối.

Tà Vật Công Kê chỉ có một suy nghĩ.

Thôi xong rồi.

Mộ Thanh đang ở trên sân khấu tuyên truyền thì bỗng có tiếng ầm vang, cô ta nghi ngờ nhìn thì thấy một người đàn ông dừng ở trên sân khấu.

Cường giả của bộ phận đặc biệt vừa định hành động.

“Đừng nhúc nhích, là Lâm Phàm.”

Là thành viên bộ phận đặc biệt biết Lâm Phàm, đó là sự tồn tại mạnh nhất của bộ phận, là thần tượng trong lòng tất cả mọi người.

Mộ Thanh cầm micro trong tay, sững sờ nhìn đối phương.

Anh ta là ai vậy?

Tại sao lại xuất hiện.

Có ai có thể đến giải thích một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận